Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 556: Trăng Trong Nước, Hoa Trong Gương!

Chương 556: Trăng Trong Nước, Hoa Trong Gương!
"Cuối cùng cũng xuất hiện." Vào một ngày này, Lục Huyền chú ý tới một vị tu sĩ vóc dáng trung bình, mặt mũi bình thường đang đến gần tiểu viện, gã giả vờ như mình tình cờ đi ngang qua nơi này, cứ một mực vòng tới vòng lui xung quanh tiểu viện rồi lại nhanh chóng rời đi.
Gã hoàn toàn không để ý rằng, ngay tại khoảng không phía trên đỉnh đầu gã đang có một con mắt màu xám trắng lúc ẩn lúc hiện, dường như thứ này có thể trực tiếp xuyên qua trong hư không, đứng ở phía xa xa đằng sau lưng gã.
Ngày hôm sau, Ngụy Nhất Tiên bước chậm rãi bước đi khắp các ngõ hẻm bên trong Kiếm Môn trấn, thỉnh thoảng sẽ dừng lại để hỏi thăm các loại bảo vật tu hành trong gian hàng. Chẳng biết từ lúc nào gã đã đến gần tiểu viện của Lục Huyền.
"Sắp sửa thu được một lưới lớn rồi!"
Vừa bước đến nơi này, trong đầu Ngụy Nhất Tiên đã nghĩ, mình sắp lấy lại được cây Thánh Anh Quả Tử Chu thành thục kia cùng với mấy loại linh thực tứ phẩm, ngũ phẩm quý hiếm trong tiểu viện trước mặt, càng nghĩ cõi lòng càng nóng hừng hực, bước chân cũng theo đó mà đẩy nhanh hơn vài phần.
Gã đã sớm thông qua ý niệm từ Thánh Anh Quả Mẫu Chu, để hiểu rõ tình huống chi tiết về vị trí hiện tại của gốc Tử Chu kia rồi. Nơi ấy là một tiểu viện có trồng vài chủng linh thực tà dị. Nhưng rất lâu không thấy bóng dáng tu sĩ xuất hiện bên trong tiểu viện, không biết là đối phương ra ngoài thăm dò mạo hiểm, hay là không tiện ở lại tiểu viện này.
Chẳng qua loại chuyện này không có bất cứ liên quan gì đến gã, bởi đối với gã lấy lại Thánh Anh Quả Tử Chu và một số linh thực quý hiếm trong tiểu viện kia đã là rất tốt rồi.
Đáng tiếc, dù ý niệm của gã có thể bám ở trên linh quả, nhưng trái linh quả ấy lại không có bất kỳ năng lực kỳ dị nào khác, cũng không thể im hơi lặng tiếng di dời linh thực ra khỏi trận pháp được, nên gã đành phải đích thân ra tay.
Sau nhiều lần quan sát, gã đã xác định được quy luật chuyển động, cùng với quỹ tích vận chuyển của linh lực bên trong trận pháp, đồng thời cũng cực kỳ tự tin cho rằng mình có thể dễ dàng phá vỡ trận pháp này.
"Nhân tố không chắc chắn duy nhất ở đây là tiểu viện kia ở quá gần Thiên Kiếm Tông, chỉ cách có hơn một trăm dặm, ngộ nhỡ làm kinh động đến Kết Đan chân nhân hoặc đệ tử chân truyền trong đó, thì khó có thể toàn thân trở ra." Ngụy Nhất Tiên âm thầm nghĩ, thực lực của bản thân gã nằm ở cảnh giới Trúc Cơ viên mãn, đã được coi là thực lực cường đại trong Tu Hành giới rồi, nhưng ở trong mắt một con quái vật khổng lồ như Thiên Kiếm Tông thì gã chẳng là gì cả.
"Nhưng so với giá trị của linh thực, thì chút xíu rủi ro này hoàn toàn có thể bỏ qua được. Bởi xét cho cùng, xác suất để một Kết Đan chân nhân hoặc đệ tử chân truyền lưu lại bên trong cái trấn nhỏ không đáng chú ý này, sau đó vừa vặn đụng phải ta cũng quá nhỏ đi." Ngụy Nhất Tiên nghĩ thầm, sau đó đi tới tiểu viện, ngắm nhìn bốn phía, chờ xác nhận xung quanh không có gì dị thường, gã lập tức lấy một tấm trận bàn ra khỏi túi trữ vật.
Linh lực trên trận bàn nhanh chóng biến hóa, bóng dáng gã lập tức được một mảnh quang mang bao phủ lấy và ẩn giấu đi.
Ngay sau đó, Ngụy Nhất Tiên lại lấy một tấm phù lục phá cấm phẩm cấp cao tới, cẩn thận đi đến sát biên giới của trận pháp. Đang lúc gã chuẩn bị phá vỡ trận pháp thì đột nhiên có một giọng nói vang lên: "Hành vi này của đạo hữu không được đứng đắn cho lắm đâu."
Linh lực dâng trào trên trận pháp, một thanh niên có gương mặt tuấn tú, khí chất ôn hòa bình tĩnh bước ra khỏi tiểu viện, như cười như không nhìn Ngụy Nhất Tiên.
"Bên trong có người!" Ngụy Nhất Tiên giật mình, vội vàng đè xuống một tia hoảng loạn vừa chợt lóe lên trong lòng, để giữ vẻ mặt bình tĩnh như thường.
Gã dùng linh lực thăm dò vào trong tiểu viện, lại phát hiện nơi này vốn không có bất cứ một luồng khí tức cường đại nào, lại đưa mắt nhìn thanh niên tuấn tú trước mắt này, cảm nhận được tu vi của hắn đang ở Trúc Cơ trung kỳ, cuối cùng trong lòng cũng yên tâm hơn.
"Xin lỗi đạo hữu, tòa tiểu viện này vốn thuộc về một người bạn tốt của ta, hai chúng ta đã nhiều năm không gặp nhau, lần này ta tình cờ đi ngang qua đây nên muốn tới hỏi thăm huynh ấy một phen. Nhưng đi tới tiểu viện vẫn không liên lạc được với huynh ấy, hành động cố gắng phá giải trận pháp vừa rồi chỉ là lỗ mãng mà thôi. Nếu có chỗ nào mạo phạm đến đạo hữu, mong đạo hữu thứ lỗi. Chẳng hay đạo hữu có biết tình hình gần đây của bằng hữu ta không?" Gã lộ vẻ mặt chân thành tha thiết nói.
"Ta mới sở hữu tòa tiểu viện này được mười mấy năm ngắn ngủi, đối với tin tức về chủ nhân trước đó hoặc mấy đời trước đó, ta đều không biết. Cho nên ta chỉ có thể nói xin lỗi đạo hữu rồi." Trong lòng Lục Huyền thoáng cười lạnh một tiếng, nhưng bên ngoài lại thể hiện hết kỹ năng diễn xuất với tên tu sĩ tà đạo trước mặt này.
"Haizz, thế sự vô thường, hy vọng huynh ấy được bình an vô sự, chỉ thay đổi một chỗ ở mới mà thôi."
"Mong là như thế. Đạo hữu quen biết với chủ nhân lúc trước của tiểu viện, coi như đôi ta cũng có một chút duyên phận, không bằng đạo hữu hãy tiến vào, cùng thưởng thức linh quả linh trà với ta, để giải tỏa nỗi nhớ bạn bè trong lòng?" Lục Huyền chủ động hỏi dò.
"Như vậy có thích hợp không?"
"Thích hợp chứ, ta vừa pha một bình linh trà, lá trà mới hái, sau khi uống vào có thể tăng trưởng linh lực, thanh tâm sáng suốt, có thể nói là cực phẩm."
"Vậy quấy rầy đạo hữu rồi."
"Ha ha ha, mời đạo hữu vào!"
Lục Huyền đứng bên cạnh cửa viện, bày ra động tác chào đón.
"Cũng được, tình huống phát sinh biến hóa thì dứt khoát thay đổi kế hoạch, chuyển qua đánh lén rồi tiêu diệt hắn ở trong tiểu viện, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào, sau đó độn xa nghìn dặm là xong." Ngụy Nhất Tiên nhìn Lục Huyền giống như đang nhìn một người chết, ngay sau đó, gã cũng nhấc chân bước vào bên trong tiểu viện.
Nhưng gã lại không chú ý tới, ánh mắt Lục Huyền ở phía sau nhìn gã cũng tương tự như vậy, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.
"Hả?" Sau khi tiến vào tiểu viện, bước chân Ngụy Nhất Tiên thoáng dừng lại, dường như gã vừa cảm nhận được chỗ nào đó hơi là lạ.
Đúng vào lúc này, cảnh tượng trước mắt lại nứt ra thành vô số mảnh vỡ trong suốt giống như trăng trong nước hoa trong gương. Chỉ thấy hai vị tu sĩ, một người đang nhấm nháp linh trà, trong khi người còn lại đang nhai linh quả, tất cả đều nhìn gã đầy ẩn ý.
Một người có đôi mắt với hai màu trắng đen, một bên tối tăm thâm thúy, bên còn lại trắng xanh lạnh nhạt. Người kia thì mặc một chiếc áo bào màu đen được dệt từ đám côn trùng kỳ dị, vô số khí cơ quanh quẩn trên người, trực tiếp khóa chặt lấy gã.
"Đệ tử chân truyền Thiên Kiếm Tông, Cát Phác! Chủng Cảnh Sơn!" Ngụy Nhất Tiên như bị dội cho một gáo nước lạnh, từ đầu đến chân đều lạnh lẽo thấu xương, dù đã trải qua khá nhiều nguy cơ sinh tử, nhưng ở thời điểm hiện tại, chính gã cũng không nhịn được mà sợ đến run rẩy cả người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận