Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1374: Động Phủ Nhỏ Tại Tâm Kiế...

Chương 1374: Động Phủ Nhỏ Tại Tâm Kiế...Chương 1374: Động Phủ Nhỏ Tại Tâm Kiế...
“Kiếm Thảo thất phẩm! Cuối cùng ta cũng có thể bồi dưỡng nó rồi!” Trong lòng Lục Huyền tuôn ra một loại cảm giác vui mừng mãnh liệt. “Đầu tiên là Di Tỉnh Hoán Nhật Kiếm Thảo lục phẩm, tiếp theo là bảy gốc Thanh Huyền Khô Vinh Kiếm Thảo sau khi bồi dưỡng thành thục sẽ có uy năng của thất phẩm. Đến hôm nay, rốt cuộc ta cũng nhận được một gốc thất phẩm Tự Tại Vô Lượng Kiếm Thảo này!”
“Coi như đã thoả mãn được mong muốn của mìnhf” “ á Tự Tại Vô Lượng Kiếm Kinh .
Lục Huyền buông bàn tay đang chống lên trán xuống, miếng ngọc giản trong tay lập tức hóa thành vô số bột mịn rơi rụng tả tơi, đồng thời trong thức hải của hắn cũng hiện lên một bộ kiếm kinh huyền ảo.
“Tuy đây chỉ là nửa phần trước, nhưng dù sao nó cũng là kiếm kinh thất phẩm, lẫy thiên phú của ta không biết phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể lĩnh hội được. Cũng may lúc trước bồi dưỡng Phân Quang Độn Ảnh Kiếm Thảo, đã có chút nắm giữ đối với kiếm khí phân hóa, mà Tự Tại Vô Lượng Kiếm Khí lại cần kiếm khí phân hoá đến mức tận cùng, cũng coi như đã đặt xuống một chút nền móng cơ sở rồi."
“Lại cộng thêm hai món bảo vật kiếm đạo Thông Minh Kiếm Tâm cùng với Lôi Minh Kiếm Đảm, cuối cùng cũng miễn cưỡng trợ giúp ta có tư cách tiến vào hàng ngũ kiếm đạo thiên tài, chỉ cần tốn thêm một chút thời gian hẳn là không thành vấn đề gì.” Lục Huyền âm thầm nghĩ trong lòng.
Hắn gieo Tự Tại Vô Lượng Kiếm Thảo vào trong linh nhưỡng, tâm niệm vừa động, những đám mây phía trên linh điền đã bắt đầu khởi động, từng sợi linh vũ nhè nhẹ rơi xuống, rót vào bên trong linh chủng. Sau khi ngưng thần cảm nhận, hắn nhanh chóng cảm ứng được luồng hào quang vô tận vốn ẩn chứa bên trong linh chủng đã sinh động hơn một ít.
Xử lý linh chủng xong xuôi, Lục Huyền lại đưa mắt nhìn hai vật khác. Thứ đầu tiên là một cái bình nhỏ bằng bạch ngọc, vừa mở nắp bình, linh khí nồng đậm lập tức phun ra ngoài, tập trung nhìn vào, chỉ thấy bên trong là sáu viên linh đan, đan dược tròn trịa thuần khiết, tựa như được ngưng kết từ vô số nguyên khí tinh thuần.
“Nguyên Linh đan, đan dược ngũ phẩm, có thể gia tăng linh lực trong cơ thể tu sĩ, giá trị đắt đỏ, Hoàn Chân Kiếm Chủ thật chịu chi, thoáng cái đã đưa cho ta sáu viên rồi.” Khóe miệng Lục Huyền cong lên: “Nghe nói tài liệu chủ yếu dùng để luyện chế Nguyên Linh đan chính là Nguyên Linh Tham, vừa vặn cũng thử xem hiệu quả của đan dược một chút.”
Một viên đan dược trắng tinh nhanh chóng lăn ra từ dưới đáy bình nhỏ, bay vào trong miệng Lục Huyền. Vừa nuốt vào bụng, hắn đã cảm nhận được một luồng linh khí cực kỳ tinh thuần nồng đậm tản ra trong cơ thể, chảy vào tứ chi bách hài.
Hắn nhanh chóng vận chuyển công pháp, lập tức hấp thu linh lực.
“Hiệu quả mạnh hơn nhiều so với lần trước khi ta trực tiếp nuốt Nguyên Linh Tham, nhưng kém xa so với quầng sáng phần thưởng sau khi Nguyên Linh Tham trưởng thành.” Lục Huyền âm thầm so sánh.
“Còn đoạn mũi kiếm cuối cùng này, theo như lời của Hoàn Chân Kiếm Chủ, nó chính là chìa khoá tiến vào khu vực bảo địa kiếm khí bên trong Tâm Kiếm hồ kia.” Đến đây, ánh mắt của hắn lại rơi xuống đoạn mũi kiếm tối tăm, mặt ngoài có vô số vết nứt chằng chịt, thỉnh thoảng lại có kiếm quang sắc bén lóe lên, mang đến cho người ta một loại cảm giác loang lổ cổ xưa.
“Vừa vặn có thể đi qua nhìn xem một chút.” Trong lòng Lục Huyền nhanh chóng đưa ra quyết định, muốn dùng đoạn mũi kiếm kia để tiến vào Tâm Kiếm Hồ.
Lại nói, gần động phủ của hắn có một lối đi tiến vào Tâm Kiếm Hồ, nhưng chỉ có thể chạy khu vực ở tít bên ngoài, muốn tiến vào chỗ sâu nhất định phải mượn nhờ tín vật Hoàn Chân Kiếm Chủ tặng cho mới được.
Hắn nhanh chóng xuyên qua thông đạo, đi tới phía trước một khe hở, ở chỗ sâu bên trong khe hở có một mảnh nước hồ màu xanh biếc đang chậm rãi lưu chuyển. Chờ ngưng thần nhìn kỹ, mới phát hiện ra thứ này chính là linh dịch ẩn chứa kiếm khí vô cùng vô tận.
Hắn không chút do dự đã phi thân tiến vào trong hồ nước. Ngay lập tức, phần da thịt tiếp xúc với hồ nước truyền đến một chuỗi cảm giác nhói nhói rất nhỏ, phảng phất như có hơn vạn cây châm nhỏ đang hung hăng đâm thẳng vào người mình.
Lục Huyền nhanh chóng vận chuyển linh lực, chỉ thấy hư ảnh một con Xích Kim Phượng Hoàng như ẩn như hiện bên trong xương sống, đồng thời da thịt toàn thân hắn cũng biến thành màu vàng nhạt, trực tiếp bài xích toàn bộ đống kiếm khí nhỏ bé kia ra bên ngoài cơ thể. Chuẩn bị sẵn sàng, hắn bắt đầu lần theo mũi kiếm chỉ dẫn, đi tới một gian tiểu viện nằm dưới đáy hồ. Bên ngoài tiểu viện được bố trí cấm chế cao giai, hoàn toàn không bị kiếm khí màu xanh biếc bên trong hồ ảnh hưởng.
Lục Huyền thuận lợi tiến vào trong tiểu viện, cần thận quan sát mọi thứ xung quanh. Diện tích tiểu viện này không lớn, yên tĩnh mà sạch sẽ. Từ vị trí này nếu xâm nhập sâu hơn vào bên trong, đó chính là nơi chôn xương của những vị Nguyên Anh Chân Quân đã tọa hóa trong lịch sử của Kiếm Tông.
Còn nhớ lần trước khi Lục Huyền tiến vào, hắn đã hiểu được chấp niệm trong lòng mấy luồng kiếm phách ở nơi đó.
Lần này, hắn có thể đi vào tiểu viện bên trong Tâm Kiếm hồ đã là cực hạn, không thể thăm dò đống mộ địa bia đá kia được nữa.
Kiếm khí trong tiểu viện cực kỳ nồng đậm, có thể nhìn thấy chúng đang trôi lững lờ bốn phía giống như thực chất, đồng thời bên trong còn ẩn chứa một tia linh tính kỳ dị. Sau khi Lục Huyền xuất hiện, cả đám chậm rãi tụ tập tới, bắt đầu tẩm bổ thân thể, rèn luyện kiếm ý cho hắn. “Đúng là một khu bảo địa kiếm khí thượng đẳng, khó trách lại có thể dùng làm nơi tu hành của Hoàn Chân Kiếm Chủ.” Lục Huyền cảm khái một tiếng, lúc này hắn chợt hóa thành một vị linh nông thuần phác, bắt đầu chuyên tâm đi khai khẩn linh điền. “Sau này ta có thể cải tiến Kiếm Thảo ở chỗ này, cả vận dụng nó để kích thích linh chủng hay là bồi dưỡng linh thực dị biến, đầu cực kỳ thích hợp.” Hắn nhỏ giọng thầm thì.
“Về phần Tự Tại Vô Lượng Kiếm Thảo thất phẩm, vẫn nên để trong động phủ bồi dưỡng ãi.”
Động phủ của hắn được đặt ở nơi có kiếm khí nồng đậm nhất tại Hoàn Chân Kiếm Phong, nhiêu đó đã đủ để bồi dưỡng Tự Tại Vô Lượng Kiếm Thảo rồi, cũng không cần trồng nó ở chỗ này. Quan trọng nhất là diện tích của khu động phủ bên trong Tâm Kiếm này quá nhỏ, không trồng được mấy gốc Kiếm Thảo, không đáng để bôn ba qua lại hàng ngày.
Đương nhiên, có thể nhận được một chốn bảo địa kiếm khí ở chỗ sâu trong Tâm Kiếm hồ như vậy, Lục Huyền đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi, không còn yêu cầu gì khác nữa.
Hắn để lại Dưỡng Huyền Vỏ Kiếm cùng với linh chủng Thiên Lôi Kiếm Thảo đang trong quá trình dẫn dắt biến dị ở trong tiểu viện, sau đó lên đường trở lại động phủ của mình.
Theo thời gian trôi qua, cơn phong ba ngày ấy hắn kéo lên tại Kiếm Phong Đại Bỉ đã chậm rãi lắng xuống, hắn cũng trực tiếp khôi phục lại thời kỳ an tâm bồi dưỡng linh thực của mình.
Bất tri bất giác, sáu năm đã trôi qua.
Lục Huyền ngẩng đầu nhìn nhóm Tiểu Thụ Nương đang bay lơ lửng trên không trung. Bên trong thân thể Thụ Nương có một vòng xoáy linh khí đang dần dần thu nhỏ lại, linh khí cỏ cây nồng đậm cũng liên tục không ngừng tràn vào trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận