Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 495: Nữ Tu Năm Xưa…

Chương 495: Nữ Tu Năm Xưa…
Chính vì có tấm Thanh Vân Lệnh do nữ tu lạnh lùng này tặng, hắn mới có suy nghĩ kiên định phải bái nhập vào Thiên Kiếm Tông, từ đó tiết kiệm được rất nhiều bước không cần thiết trong giai đoạn đăng ký thí luyện.
"Không cần đến tấm Thanh Vân Lệnh kia, chỉ dựa vào thiên phú của ngươi, cũng có thể thuận lợi tiến vào tông môn rồi." Nữ tu kia cảm khái nói, trong đầu chậm rãi nhớ lại câu chuyện lúc trước.
Khi đó, nàng và một vị kiếm tu sư huynh có dịp đi ngang qua Lâm Dương phường thị, nghe nói bên trong này xuất hiện tà ma cấp Quỷ tương đương với tu sĩ Trúc Cơ, hai người tài cao gan lớn, lập tức nảy sinh ý tưởng đi tới thăm dò một phen. Cuối cùng không tìm được tà ma, lại phát hiện ra một thiếu niên tán tu đang cầm một gốc Kiếm Thảo.
Nàng vốn có xuất thân bất phàm, chỉ liếc mắt cũng có thể thông qua hình dạng của Kiếm Thảo và kiếm khí ẩn chứa trong đó, để biết cây Kiếm Thảo kia vốn được gieo trồng ở bên ngoài tông môn.
Một tán tu có thể bồi dưỡng ra Kiếm Thảo với điều kiện sinh trưởng phức tạp như vậy? Chỉ cần nghĩ đến đó thôi, nàng đã suy luận ra được Lục Huyền có thiên phú đặc biệt trên phương diện bồi dưỡng linh thực rồi, ừm… ít nhất là trong chuyện bồi dưỡng Kiếm Thảo.
Lại nói, bản thân chính là nữ nhi của Kết Đan trưởng lão tại Thiên Kiếm Tông, khi nàng còn đang ở giai đoạn Luyện Khí đã có quyền trao Thanh Vân Lệnh rồi, bởi vậy mới tiện tay tặng nó cho Lục Huyền vừa gặp được bên trong bí cảnh.
Không ngờ, hành động tình cờ vào thời điểm đó đã khiến mười mấy năm sau, nàng thật sự gặp lại thiếu niên tán tu này ở Kiếm đường của Thiên Kiếm Tông.
"Từ lúc gia nhập tông môn, nhất là sau khi tấn chức thành đệ tử nội môn, ta vẫn một mực chú ý tới tin tức về sư tỷ, đáng tiếc là rất lâu cũng không có tiến triển gì." Lục Huyền nhẹ nhàng nói, hắn không biết họ tên của nữ tu này. Sau khi thăng chức Trúc Cơ, để tránh người khác sinh lòng tò mò, hắn chỉ có thể âm thầm tìm kiếm.
"Sau khi đột phá đến cảnh giới Trúc Cơ, vì muốn mài giũa bản thân nên ta đã cùng với mấy vị sư huynh sư tỷ ra ngoài rèn luyện du lịch."
"Thì ra là thế." Lục Huyền gật đầu.
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, hắn đã biết được nữ tu này tên Tô Mạn Mạn, hiện đang có tu vi Trúc Cơ trung kỳ.
"Lục sư đệ, ngươi vừa nói mình đã là đệ tử chính thức của Kiếm đường, có thể một mình bồi dưỡng ra Kiếm Thảo tam phẩm? Đúng là trong tay ta có một thanh Kiếm Khổng Tước tứ phẩm, sử dụng nó nhiều năm rồi, khá là quen tay, cũng có tình cảm với nó nữa. Đáng tiếc là cách đây không lâu, ta gặp phải một tên tà tu Trúc Cơ hậu kỳ ở bên ngoài, trải qua quá trình chiến đấu kịch liệt, thân kiếm đã xuất hiện thương tổn, bị khí tức tà ma ô nhiễm. Lần này ta tới đây, chủ yếu là tìm kiếm một vị sư huynh trong Kiếm đường, có thể giúp ta khôi phục sửa chữa Kiếm Khổng Tước trở lại như bình thường, không biết Lục sư đệ có thể làm được hay không? Nếu được, ta sẽ giao chuyện này cho sư đệ." Trong mắt nữ tu lạnh lùng kia khẽ lóe lên một tia nghịch ngợm.
"Ta có thể thử xem." Lục Huyền vô cùng tự tin trả lời.
Trải qua bao nhiêu năm miệt mài gieo trồng nhiều loại Kiếm Thảo, hắn cho rằng kinh nghiệm của mình đã đạt đến trình độ cực kỳ phong phú rồi. Hơn nữa, dù là vũ khí nhưng xét về bản chất, Kiếm Khổng Tước vẫn là một loại linh thực, hắn có thể thông qua hiểu rõ trạng thái chi tiết của nó, để nhanh chóng tìm được phương pháp giải quyết vấn đề này.
Ngoài ra, trên tay hắn còn một món bảo vật thần bí như Dưỡng Huyền Vỏ Kiếm, có thể nhét cây Kiếm Khổng Tước này vào trong vỏ kiếm, tẩm bổ sữa chữa những bộ phận hư hỏng và khôi phục nó trở lại như bình thường.
Đương nhiên, Kiếm Khổng Tước trong tay Tô Mạn Mạn đã thành thục rất lâu rồi, nếu muốn lấy được tin tức về khí tức tà ma, hắn vẫn phải làm một số thao tác khác.
Chủ yếu hơn, hắn muốn nhân cơ hội này để báo đáp ân tình tặng lệnh bài của nữ tu hồi đó.
"Được, như vậy thanh Kiếm Khổng Tước này giao cho Lục sư đệ xử lý." Tô Mạn Mạn nghe thấy giọng nói chắc chắn của Lục Huyền, cũng không nghi ngờ gì, đã dứt khoát đưa thanh Kiếm Khổng Tước tứ phẩm ấy cho hắn rồi.
Lại nói, trước khi đến Kiếm đường, nàng cũng từng hỏi thăm một số đệ tử Kiếm đường mà nàng quen thuộc, bọn họ đều nói rằng, thanh Kiếm Khổng Tước trong tay nàng đã bị tổn thương nghiêm trọng, e rằng rất khó để hoàn toàn khôi phục lại như bình thường, nhiều nhất chỉ có thể khôi phục được chừng tám mươi đến chín mươi phần trăm, nhưng nếu không cẩn thận còn có nguy cơ gây hư hại thêm.
Vì thế, khi nhìn thấy Lục Huyền tự tin như vậy, nàng cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Thêm nữa, người này có thể một mình bồi dưỡng ra một gốc Kiếm Thảo nhị phẩm ở thời điểm còn là tán tu Luyện Khí, chỉ riêng chuyện này đã là bằng chứng tốt nhất rồi.
Nàng cũng vô cùng tự tin vào ánh mắt của chính mình.
"Đây là Truyền Tấn phù của ta, nếu sư đệ có thể khôi phục Kiếm Khổng Tước về trạng thái bình thường, có thể thông qua tấm phù lục này tìm ta. Nếu khôi phục thành công, ta sẽ đền đáp sư đệ thật chu đáo, sẽ không để sư đệ làm việc vô ích. Ngộ nhỡ thất bại, ta cũng không trách sư đệ, cho nên sư đệ cứ yên tâm." Hai người trao đổi Truyền Tấn phù với nhau, nữ tu trong trẻo lạnh lùng nói với Lục Huyền.
"Ta nhất định sẽ dốc hết sức khôi phục Kiếm Khổng Tước cho sư tỷ." Lục Huyền nặng nề gật đầu.
Sau khi nữ tu trong trẻo lạnh lùng nọ rời đi, Lục Huyền ngắm thanh Kiếm Khổng Tước vừa được nàng đưa cho.
Gốc Kiếm Thảo này vô cùng độc đáo, nó có thể co lại và giãn ra như con chim công đang xòe đuôi. Khi giãn ra, dường như nó đã bị phân hóa thành rất nhiều luồng kiếm khí thực chất, khi co lại, nó trực tiếp trở thành một thanh phi kiếm màu xanh lục, chỉ khác là thân kiếm dày hơn so với Kiếm Thảo phổ thông một chút mà thôi.
Vấn đề là trạng thái hiện giờ của thanh Kiếm Khổng Tước này không được tốt cho lắm, có một luồng khí màu đen nhàn nhạt không ngừng lượn lờ xung quanh thân kiếm, dù sử dụng phù lục hay thuật pháp có tác dụng xua đuổi tinh lọc tà ma cũng không thể xua tan được luồng khí này.
Trên thân kiếm còn có những đốm đen lớn nhỏ không đồng đều, giống như bệnh vảy nến gắt gao bám chặt lấy Kiếm Thảo, thậm chí những cái đốm đen này còn có thể trôi nổi vô định ở khắp nơi, hệt như bản thân chúng cũng có sinh mệnh của riêng mình vậy.
Lục Huyền đã đại khái hiểu được tình huống của thanh Kiếm Khổng Tước này rồi, đang định đi tìm Thẩm Diệp, thì đột nhiên một giọng nói quen thuộc chợt vang lên bên tai.
"Lục sư đệ thật có phúc, không ngờ lại quen biết với Tô sư muội, nhìn tình hình này, dường như mối quan hệ còn không tệ à nha." Thẩm Diệp với khí chất ôn hòa, đeo một cái hộp kiếm màu đen sẫm trên lưng, đang ung dung bước ra từ trong góc với nụ cười trên môi.
"Tô sư muội là nữ nhi của trưởng lão Kết Đan trong tông môn chúng ta, nếu Lục sư đệ có thể kết thành đạo lữ với muội ấy, coi như con đường tương lai tuyệt đối không thể đo lường được." Nét mặt Thẩm Diệp lộ vẻ trêu chọc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận