Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 623: Cấm Địa Của Vạn Yêu Quật!

Chương 623: Cấm Địa Của Vạn Yêu Quật!
“Chỉ là… ta cùng với lão viên và có phu thê Loan Điểu đều không thích hoàn cảnh bên trong cấm địa, nhưng lão hồ ly kia thì ngược lại, hầu như bình thường. nó đều ở trong cấm địa, không biết đang chơi đùa thứ gì nữa.”
Lão Long Quy chậm rãi nói, mai rùa quẻ tượng vốn đang phơi nắng bên cạnh đã trở lại trên lưng, hoàn mỹ ghép cùng một chỗ. Linh văn nhẹ nhàng lưu chuyển trên mai rùa, hiển lộ ra từng quẻ tượng.
“Không có chuyện gì nữa thì đi thôi!” Lão Long Quy vừa dứt lời, một luồng linh lực thuộc tính thủy đã xảo diệu bao lấy Lục Huyền, trực tiếp hóa thành một quả bóng nước cực lớn, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh một cái hố đen.
“Bên trong chính là cấm địa Vạn Yêu Quật.” Lão Long Quy thò đầu nhìn xuống cái hố sâu không thấy đáy rồi lên tiếng giới thiệu với Lục Huyền.
Cảm thấy có ngoại vật xâm nhập, toàn bộ cấm chế đang bao trùm bên ngoài cấm địa đều được kích hoạt, linh lực mãnh liệt cuốn về phía bọn Lục Huyền.
Lão Long Quy không chút hoang mang phun ra một viên yêu đan tràn ngập hàn khí, yêu đan hình thành một cái lồng linh khí mênh mông, vừa hay bao phủ nó và Lục Huyền vào bên trong.
Linh lực đánh tới, cảm nhận được khí tức của yêu đan lại tự động tách ra.
Hai người chậm rãi hạ xuống hố sâu. Xuyên qua vô số tầng cấm chế, cuối cùng Lục Huyền cũng thấy rõ hoàn cảnh dưới đáy hố. Giữa hố là một vùng trống rỗng, mặt ngoài chia làm mấy tầng, mỗi tầng đều có vô số động đá. Trong động đá thỉnh thoảng lại truyền đến những tiếng thú rống, thanh âm hoặc là bạo ngược, hoặc là thống khổ.
Toàn bộ cái hố đen tràn ngập một loại khí tức huyết tinh mạnh mẽ, đã vậy còn xen lẫn với sát khí nồng đậm, khiến người lần đầu tiên tiến vào cấm địa như Lục Huyền thấy hơi khó thích ứng.
“Xem ra bình thường tiểu tử ngươi không mấy khi thấy máu nhỉ? Chút ít sát khí như vậy mà đã có phản ứng rồi.” Lão Long Quy thấy bộ dạng Lục Huyền như vậy lại không kìm được, lập tức mở miệng trêu chọc.
“Biết làm thế nào được, ai bảo ta là linh thực sư, được Thương Ngô sư thúc nhìn trúng rồi điều đến quản lý phúc địa, không cần bôn ba khắp nơi liều mạng chém giết với yêu thú hay tà tu như nhóm đồng môn khác chứ?” Lục Huyền thoải mái đáp trả.
“Nói ngươi béo, ngươi còn cố gắng thở gấp một hơi (Ý là nói ngươi như thế, ngươi còn cố tình làm cho giống thật.” Lão Long Quy lập tức chuyển chủ đề: “Giữa các tầng cấm địa có sự khác biệt rõ ràng, càng xuống sâu lại càng nguy hiểm. Khu vực động đá phía trên cùng giam giữ yêu thú phổ thông, số lượng đông đảo. Bình thường, chúng đều là linh thú do tu sĩ tông môn bắt giữ ở khắp nơi mang về nơi này, dùng để chăn nuôi một ít linh thú bên trong phúc địa, thậm chí là một ít hung thú và tà thú sinh sống dưới cấm địa này, cũng thường xuyên dùng để tạp giao, sàng chọn huyết mạch, từ đó tạo ra những chủng loại yêu thú mới.”
Lục Huyền nghe vậy thì khẽ gật đầu, hắn chợt nghĩ tới con Sư Cầm Thú mình từng thuần hóa lúc trước.
Hắn nhìn mấy động đá xung quanh, mơ hồ thấy được bóng dáng của các loại yêu thú, nhiều nhất là yêu thú nhị phẩm, yêu thú cấp bậc tam phẩm tứ phẩm cũng không ít.
“Nhiều yêu thú như vậy, lại đều là vật phẩm tiêu hao, không biết có thể lấy được một số bộ phận vô dụng trên người chúng hay không. Linh thực trong tiểu viện của ta cũng không kén ăn đâu.” Trong lòng hắn nghĩ thầm.
“Ở khu vực trung tâm có giam giữ một ít hung thú đã từng tập kích tu sĩ bản tông hoặc xúc phạm pháp quy của tông môn. Đám hung thú này có thực lực mạnh mẽ, đầu óc dễ dàng bị thú tính chiếm giữ, kẻ nào cũng hung ác hiếu chiến. Bình thường lúc giam giữ chúng còn phải gia tăng thêm vài món pháp khí để tránh chuyện chúng thoát ra ngoài, tạo thành tai họa.”
“Với chúng nó, bị nhốt ở chỗ này cũng là một cách cải tạo, đợi khi nào thú tính giảm mạnh mà vẫn còn không gian để thay đổi, tông môn sẽ thử thả chúng vào phúc địa xem sao. Nếu tới chết vẫn không hối cải thì thôi, cũng chỉ có thể dùng chúng làm một số thí nghiệm khá ác độc. Ví dụ như thử dị hoá chúng, dùng các loại âm khí ma khí để dẫn dụ các loại dị biến, loại thí nghiệm này có tỷ lệ tử vong cực cao, cũng rất khó nắm chắc.”
Lục Huyền chú ý tới động đá ở khu vực trung tâm, rõ ràng là nơi này được canh phòng nghiêm ngặt hơn so với bên trên, bên trong động đá có khắc các loại đồ án phù văn nhằm áp chế chặt chẽ đám yêu thú ở bên trong, thậm chí còn có một vài con yêu thú đang bị những món pháp khí khác nhau khóa lại, gắt gao trói buộc không cho bọn chúng hành động.
Từng ánh mắt hung ác bắn ra từ trong động đá tối tăm, dừng lại trên người Lục Huyền, như thể đã coi hắn là con mồi. Có lão Long Quy lục phẩm bên cạnh, Lục Huyền không sợ gì hết, thậm chí còn chủ động quan sát tình trạng của những con hung thú bên trong động đá, hoàn toàn không để bọn chúng vào mắt.
“Tầng dưới cùng đang giam giữ một số tà thú. Đám tà thú này đã bị tà ma xâm nhập, chiếm cứ hoặc ký sinh nên thần trí không rõ, năng lực quỷ dị, là đối tượng nghiên cứu rất tốt. Đám tà thú này còn nguy hiểm hơn hung thú một bậc, mỗi con tà thú đều phải dùng trận pháp cấm chế khóa lại, sợ chúng chạy thoát khỏi cấm địa. Bình thường lão hồ ly kia đều ở dưới này.” Lão Long Quy tiếp tục giới thiệu với Lục Huyền.
Lục Huyền nhìn xuống phía dưới, tuy không nhìn thấy cảnh tượng cụ thể ra sao nhưng linh thức nhạy bén của hắn lại phát hiện những ánh mắt mờ mịt không rõ truyền đến từ phía dưới.
Bị đủ loại tầm mắt tập trung vào, sống lưng Lục Huyền lạnh buốt, hàn ý còn thấm sâu vào tận xương tủy.
“Lão rùa đen, ngươi mang một tu sĩ Trúc Cơ tiến vào cấm địa làm gì?” Một giọng nói già nua vang lên bên tai Lục Huyền, trong giọng nói này có mang theo cảm giác sa đọa, thối nát nồng đậm.
“Vị này là tiểu hữu của ta, kết giao một thời gian, khá là tình tâm đầu ý hợp nên dẫn hắn tới mở mang kiến thức một phen.”
“Giao tình tốt thì có thể tùy tiện dẫn người vào đây à? Nếu gây ra chuyện không hợp quy củ trong cấm địa, liệu lão rùa đen ngươi có chịu nổi trách nhiệm hay không?” Giọng nói già nua kia càng ngày càng tới gần.
“Lão hồ ly, mắt ngươi đã mờ tới mức này rồi sao? Ngay cả Chưởng Yêu Lệnh trên người tiểu hữu ta mà cũng không nhìn thấy?” Lão Long Quy cười nhạo.
“Chẳng qua chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ thay mặt chấp chưởng Vạn Yêu Quật mà thôi, có Chưởng Yêu lệnh thì đã làm sao?” Một bóng dáng nhỏ gầy chậm rãi đi ra từ bóng tối.
Lục Huyền tập trung nhìn kỹ, hóa ra bóng dáng ấy vốn thuộc về một con hồ ly màu xám đen. Con hồ ly này khá già nua, dường như đã bước vào tuổi xế chiều, động tác chậm chạp, ánh mắt đục ngầu, bộ lông màu xám đen lưa thưa, tùy ý lay động như thể tự có sinh mệnh riêng vậy. Trên lưng con hồ ly này có mang theo mấy cái bướu thịt màu xám đen trông khá là bắt mắt, theo bước đi của lão hồ ly, những cái bướu thịt kia không ngừng co giãn, tựa như bên trong đang thai nghén một thứ gì đó.
Hoàn toàn không nhận ra phong thái của linh thú ngũ phẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận