Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 336: Dù Thế Nào Cũng Phải Nắm Chắc Lấy Nó!

Chương 336: Dù Thế Nào Cũng Phải Nắm Chắc Lấy Nó!
Một luồng kiếm quang màu đen lóe sáng, chỉ trong chớp mắt, trái hồ lô đang được treo trên dây leo đã bị Tốn Lôi kiếm quang chặt đứt, Dưỡng Kiếm Hồ Lô rơi vào tay Lục Huyền.
"Phẩm chất tốt, cũng không tệ lắm."
Loại linh thực tam phẩm này chỉ được những thanh phi kiếm nhất phẩm cũ bổ dưỡng, hơn nữa, hắn còn tiến vào phúc địa một đoạn thời gian nên giờ hái được Dưỡng Kiếm Hồ Lô phẩm chất tốt, hắn cũng cảm thấy mỹ mãn rồi.
Lục Huyền cất trái hồ lô kia đi, lại chuyển lực chú ý sang quầng sáng màu trắng đang lơ lửng trên dây leo. Quầng sáng màu trắng khẽ nhấp nháy, chỉ cần chạm nhẹ vào, đã hóa thành vô số kiếm khí nhỏ bé không thể nhìn thấy, ở thời điểm chúng tràn vào trong cơ thể Lục Huyền, trên da còn phát sinh một chút cảm giác ngứa ngáy nhè nhẹ.
Ngay lập tức, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu hắn.
【Thu hoạch một trái Dưỡng Kiếm Hồ Lô tam phẩm, nhận được phù lục Tiếu Hải Kiếm phù tứ phẩm.】
Tại thời điểm ý niệm kia bay biến, trong tay Lục Huyền đã có thêm một tấm phù lục không phải kim loại cũng chẳng phải ngọc, nhìn nó giống như một cái mũi kiếm nhỏ sắc nhọn, kiếm ý bên trong trào dâng như sóng biển.
【Phù lục Tiếu Hải Kiếm phù tứ phẩm, khi kích phát phù lục có thể lập tức bắn ra một mảnh kiếm ý vô tận như sóng to gió lớn, dưới một kích toàn lực có thể làm tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ hậu kỳ bị thương nặng, thậm chí là tử vong.】
【Tự khống chế số lượng kiếm khí kích phát, không thể bổ sung kiếm khí.】
"Lại một tấm Tiếu Hải Kiếm phù tứ phẩm." Lục Huyền cầm một tấm kiếm phù mình từng nhận được trước đó từ trong túi trữ vật ra.
Khi ở trong Lãng Nguyệt phúc địa, vì ngăn cản ba vị đồng môn cướp đoạt Phượng Hoàng Mộc của mình, hắn đã sử dụng một nửa lượng kiếm khí bên trong kiếm phù. Hiện giờ, lấy nó ra so sánh với tấm vừa nhận được này, mới có thể rõ ràng cảm nhận được mảnh kiếm ý như sóng biến bên trong phù lục đã mỏng manh đi rất nhiều.
Tuy nhiên hắn lại hiểu rõ, dù chỉ còn lại một nửa kiếm ý thì nó vẫn là thủ đoạn công kích mạnh mẽ nhất trong tay hắn hiện giờ.
Vì vậy, hắn hết sức hài lòng với phần thưởng lặp lại này.
Hắn lại tiếp tục đi dò xét linh điền.
Băng La Quả và Liệt Diễm Quả nhị phẩm đều tiến vào giai đoạn thành thục, cả đám bắt đầu sôi nổi đơm hoa kết trái.
Xung quanh cây Băng La Quả tràn ngập hàn ý rùng mình, trái linh quả xanh da trời kia rủ xuống, có thể cảm nhận được sự mát mẻ kinh người trong nó.
Liệt Diễm Quả thì ngược lại, linh quả này có màu đỏ rực, từ xa xa nhìn lại trông nó giống như những đốm lửa đang hừng hực cháy.
Một băng một hỏa, trái dấu nhưng xứng đôi, khiến cho Lục Huyền nghĩ đến cảnh tượng đồng thời nếm hai loại linh quả này cùng một lúc.
Những loại linh thực khác bên trong linh điền cũng sinh trưởng cực kỳ tươi tốt. Nghê Thường Thảo nhị phẩm giống như Tiên Nhân mặc y phục bằng lông vũ, nhẹ nhàng nhảy múa, rời bỏ sự trói buộc của thế gian.
Nhật Hương Quả nhị phẩm ở trên đỉnh núi, ngày ngày đều đối mặt với ánh mặt trời chói chang thiêu đốt, đã mọc ra những bông hoa màu vàng óng ánh, dường như đang theo đuổi quỹ tích hướng đến mục tiêu là vầng mặt trời gay gắt bên trên.
Nguyệt Lâm Thảo tam phẩm ngoan ngoãn ở trong cái lán được Lục Huyền dựng bằng cỏ cây cho nó, khi màn đêm buông xuống, nó sẽ lặng lẽ hấp thu ánh trăng màu trắng bạc, biến chúng thành linh dịch tinh khiết.
Tốc độ tăng trưởng của Huyền Trùng Đằng và Địa Hỏa Tâm Liên tứ phẩm không quá rõ ràng, nhưng khi xem kỹ thanh tiến độ bên dưới cây, hắn mới biết tốc độ tăng trưởng như thế cũng không tệ lắm.
Sau khi dò xét một vòng cẩn thận xong xuôi, lúc này Lục Huyền mới trở về trong phòng.
Tuy tiến vào phúc địa nhận được linh chủng quý hiếm là điều đáng quý, nhưng trong thâm tâm hắn lại biết rất rõ, đây là chuyện chỉ có thể gặp mà chẳng thể cầu, trong khi linh thực lại là thứ trực tiếp nằm trong phạm vi hắn có thể kiểm soát được. Từ sau khi phát hiện ra năng lực nắm giữ trạng thái và nhu cầu của linh thực, lại cộng thêm phần thưởng phong phú mở ra từ quầng sáng, chính hai thứ ấy đã biến công việc làm ruộng trở thành nền tảng sinh tồn của hắn.
Dù thế nào cũng phải nắm chắc lấy nó!
Hơn một tháng tiếp theo, về cơ bản hắn đều ở lại bên trong sơn phong, yên lặng bồi dưỡng rất nhiều linh thực và nuôi dưỡng linh thú.
Lúc rảnh rỗi, hắn cũng tu luyện 《 Đại Ngũ Hành Công 》 và những môn công pháp khác, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài tụ tập với nhóm đồng môn ở xung quanh hoặc mấy người Liễu Tố.
Có lẽ bản thân quá mức khiêm tốn, nên sau khi đã đắc tội với ba người thanh niên anh tuấn ở trong Lãng Nguyệt phúc địa, phiền phức theo dự tính cũng không đến, những ngày tháng sau đó, đều trôi qua trong gió êm sóng lặng, không có tí bọt nước nào nổi lên.
Lục Huyền rất vui vẻ khi trông thấy điều này, hắn vẫn làm ruộng và tu hành như tiết tấu bình thường.
Mậu linh nhưỡng được san đều trong linh điền, mang đến linh lực hệ thổ nồng đậm tinh thuần.
Lục Huyền khởi động linh lực, sau khi thi triển Địa Dẫn Thuật, từng khe nứt bên dưới cũng lặng lẽ xuất hiện. Sau đó, hắn cầm mấy chục hạt linh chủng hẹp dài không ngừng lóe lên một mảnh sáng màu xanh nhạt từ trong túi trữ vật ra, cẩn thận gieo từng hạt vào khe linh nhưỡng.
Chúng chính là linh chủng Thủy Huỳnh Thảo đã trải qua xử lý và lưu trữ một khoảng thời gian.
Hiện giờ, trên tay hắn không có linh chủng phẩm cấp cao, nếu cứ để khu vực linh điền có Mậu linh nhưỡng trống không như vậy, sẽ rất lãng phí, ngoài ra Thủy Huỳnh Thảo lại có liên quan trực tiếp đến tu vi của bản thân hắn, nên mặc dù nó chỉ là linh chủng nhị phẩm, Lục Huyền cũng dứt khoát trồng hết chúng vào trong linh điền đã trải Mậu linh nhưỡng này.
Cuối cùng, hơn tám mươi hạt linh chủng Thủy Huỳnh Thảo đã chiếm giữ toàn bộ mảnh linh điền, bầu trời phía trên linh điền có từng hạt linh vũ lất phất tuôn rơi, chúng nhẹ nhàng thẩm thấu vào trong linh nhưỡng và nuôi dưỡng những hạt linh chủng hẹp dài màu xanh nhạt kia.
Sau khi gieo trồng xong tất cả những hạt linh chủng Thủy Huỳnh Thảo, Lục Huyền cũng tiện thể đi xem xét bốn cây Uẩn Linh Tùng ở trong một mảnh linh điền khác gần đó.
Trải qua quá trình ngày đêm hắn dùng linh thức nuôi dưỡng kết nối, cuối cùng thì hơn một tháng sau, linh chủng Uẩn Linh Tùng đã bén rễ và nảy mầm.
Giờ phút này, Uẩn Linh Tùng giống như một cây nấm nhỏ mọc lên khỏi mặt đất, lá tùng non mềm đến mức có thể vắt ra nước. Vừa cảm nhận được Lục Huyền tới gần, thân cây thật nhỏ nhẹ nhàng đung đưa, mang đến từng cơn sóng tùng bé nhỏ đến độ không thể nhìn thấy.
Cây non Uẩn Linh Tùng vô cùng linh tính, nó để lộ ra ý chí cực kỳ sống động, muốn dùng thứ này để truyền đạt ý niệm hết sức thân thiết của mình cho Lục Huyền.
"Không hổ là linh thực tứ phẩm, dường như nó cũng có một chút linh trí nhất định." Lục Huyền cảm khái nói. Hắn dùng linh thức tẩm bổ nuôi dưỡng cho bốn cây non Uẩn Linh Tùng một thoáng, sau đó lại tiếp tục đi tuần tra linh điền.
"Lại có Dưỡng Kiếm Hồ Lô thành thục? Còn là phẩm chất thượng đẳng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận