Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 300: Kim Hào Phù Bút!

Chương 300: Kim Hào Phù Bút!
Gốc Lưu Quang Mộc thành thục trước đó, đã giúp hắn nhận được Lưu Quang Phù Trận, đến hôm nay, gốc còn lại cũng hoàn toàn thành thục rồi. Gốc Lưu Quang Mộc thứ hai có phẩm chất kém hơn gốc trước một chút, là tốt, nhưng Lục Huyền cũng khá hài lòng rồi.
Hắn khẽ chạm vào quầng sáng màu trắng đang mơ hồ lóe sáng dưới đất. Một ý niệm chợt lóe lên trong đầu.
【Thu hoạch một gốc Lưu Quang Mộc nhị phẩm, nhận được Kim Hào Phù Bút tam phẩm.】
Một cây phù bút được làm bằng lông sói màu vàng óng ánh lập tức xuất hiện trên tay Lục Huyền. Phù bút có tính truyền dẫn cực kỳ tốt, chỉ cần dùng linh lực bám vào nó là có thể thoải mái điều khiển, không mang đến bất cứ cảm giác vướng víu, ngượng nghịu nào, còn thoáng gia tăng xác suất chế phù thành công.
Lục Huyền vẫn luôn toàn tâm toàn ý dồn hết sức lực vào phương diện trồng trọt linh thực, tạm thời không có ý định đi tập luyện một môn tài nghệ mới, vì vậy, hắn lập tức thu cây Kim Hào Phù Bút kia vào trong túi trữ vật.
Sau khi dò xét linh điền một lượt, Lục Huyền trở lại trong đình viện của mình. Hắn đã cải tiến ra Phong Lôi Kiếm Thảo tam phẩm, nên ăn mừng một trận mới được.
Hắn lập tức lấy vài miếng thịt yêu thú mới mẻ, từng đặc biệt mua ở trong Kiếm Môn trấn vẫn luôn đặt bên trong Sinh Sinh Đại để giữ gìn độ tươi ngon, cùng các loại linh quả, linh tửu, đồ ăn vặt Giải Linh Cao ra ngoài. Sau đó, hắn mang đống than củi được làm từ linh mộc cấp thấp tới, ngón tay khẽ cong, búng ra một khối hỏa cầu to bằng chậu rửa mặt, lại điều khiển để khối hỏa cầu kia nhanh chóng rơi xuống, đốt cháy đống than củi kia thành đỏ rực.
Ngay tiếp theo, hàng chục mảnh tàn phiến Liệt Ngân Nhận đồng loạt bay lượn, mỗi mảnh đều làm công việc của mình, chúng lần lượt cắt gọn gàng từng miếng thịt yêu thú, chờ Lục Huyền rắc lên trên thịt các loại gia vị, là rất nhanh, trong viện đã tràn ngập một mùi thơm nồng đậm.
Một quả bóng màu xanh nhạt đột ngột xuất hiện, nó không ngừng vỗ đôi cánh, vội vã lao từ trên đỉnh núi xuống. Phong Chuẩn vừa đáp xuống sân, đã cùng với con Ly Hỏa Giao vẫn một mực treo trên cổ nó, giương mắt nhìn mấy miếng thịt yêu thú đang được nướng đến độ chảy mỡ tí tách, cổ họng không ngừng nuốt nước bọt.
Chẳng biết từ lúc nào Đạp Vân Linh Miêu cũng đi vào trong sân, đôi con ngươi xanh biếc của nó khẽ liếc nhìn mấy miếng thịt yêu thú đang được nướng trên than hồng, bước đi của nhóc con này vẫn ưu nhã như thường, chỉ có hai chòm lông màu xám trắng trên chóp tai là không ngừng rung rung, thể hiện rõ khát vọng trong lòng nó.
Mùi thơm càng ngày càng nồng đậm, có cảm giác nó sắp khuếch tán ra bên ngoài Lưu Quang Phù Trận luôn rồi.
Lục Huyền cảm nhận được những tiếng động lạ truyền đến từ mấy chục tấm phù trận bên ngoài. Hắn đưa mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy từng tia từng sợi chỉ bạc đột ngột xuất hiện ngay giữa bầu trời phía trên sơn phong, rồi nhanh chóng tụ tập lại một chỗ. Ngay sau đó, một con Loan Điểu màu trắng tinh ưu nhã bay ra từ giữa hư không, uyển chuyển đáp xuống sân viện. Loan Điểu vừa xuất hiện là một con Viên Hầu tinh xảo như bạch ngọc cũng hóa thành một luồng sáng trắng, trực tiếp thoát ra từ bên trong đống chỉ bạc kia, dừng lại ngay phía sau con Loan Điểu trắng tinh nọ.
"Bằng hữu từ phương xa tới, hoan nghênh hoan nghênh." Khóe miệng Lục Huyền khẽ cong lên, hắn lập tức nở một nụ cười hiếu khách.
"Cần chờ một đoạn thời gian nữa, thịt yêu thú mới chín, các ngươi có thể nếm thử linh quả linh tửu trước, chúng đều là thứ ta đặc biệt chuẩn bị từ bên ngoài tông môn mang về đây đó." Hắn dịu dàng nói với Huyền Thiên Bạch Loan và Bạch Ngọc Kình Thiên Viên.
Một lúc sau, những miếng thịt yêu thú đã được nướng chín, Lục Huyền cắt ra rồi chia đều cho những con linh thú đang thèm đến không chịu nổi bên cạnh.
Từ trước đến nay, Loan Điểu và Tiểu Viên Hầu chỉ được ăn nguyên liệu sống, chưa bao giờ chứng kiến một bữa ăn ngon lành như vậy. Tất cả các loại thịt yêu thú với đủ những hương vị khác nhau được đưa vào bụng, mùi thơm, vị tươi mới, cảm giác cay tê... cùng hòa quyện vào nhau, mang đến cho vị giác của chúng một loại trải nghiệm cực kỳ mới lạ, chưa từng có từ trước đến nay.
Lục Huyền vất vả nướng thịt yêu thú xong cũng đến lúc thưởng thức thành quả, thỉnh thoảng hắn lại cầm một trái linh quả, một chén linh tửu lên, uống một ngụm, cắn một miếng để giảm bớt cảm giác dầu mỡ và thay đổi khẩu vị.
Sau khi cho linh thú ăn, hắn có thể cảm nhận được trạng thái chi tiết của mỗi một con linh thú, cũng như hiểu được từng nhu cầu nhỏ bé của chúng. Vì vậy, hắn chăm sóc Loan Điểu và Bạch Viên cực kỳ cẩn thận chu đáo, để cho hai con linh thú có tiềm năng phát triển cực lớn này cảm nhận được cả thể xác và tinh thần vô cùng hạnh phúc.
Hai tiểu thú nghĩ đến những loại thức ăn mình vẫn thưởng thức thường ngày, đó là một đống linh quả, cùng những miếng thịt yêu thú đơn giản, cứ lặp đi lặp lại mỗi ngày, tuyệt đối là khác xa so với những món ngon tuyệt đỉnh, cùng sự phục vụ chu đáo tận tình của Lục Huyền. Chúng chợt cảm thấy những thứ trước kia mình ăn đúng là khô khan khó nuốt, giống hệt nuốt phải trấu thô, khiến cho ánh mắt chúng khi nhìn về phía Lục Huyền cũng phát sinh một chút thay đổi rõ ràng.
"Ăn thịt của tông môn nhiều năm, không bằng vui sướng một ngày ở chỗ ngươi." Trong lòng Loan Điểu và Bạch Viên đều không hẹn mà cùng sinh ra một ý nghĩ như vậy.
Ăn uống thỏa thích, khiến đám linh thú lười biếng nằm xuống dưới đất với cái bụng căng tròn.
Lục Huyền đi đến phía trước mặt Loan Điểu và Bạch Viên, nhẹ giọng hỏi: "Thịt yêu thú hôm nay có ngon không?”
Thấy hai con linh thú đều gật đầu khẳng định, ý cười trên mặt hắn càng sâu.
"Nếu thích ăn thì về sau, các ngươi có thể thường xuyên tới đây, dù sao chúng ta cũng là bằng hữu, đừng khách sáo như vậy, chỉ cần đến đây là sẽ có đồ ăn ngon." Lục Huyền từng bước dụ dỗ, trong giọng nói tràn ngập mê hoặc.
Lần này, khi nghe được lời mời mọc của hắn, trong mắt Loan Điểu và Bạch Viên đều lóe sáng, lộ ra vẻ vui mừng không thôi, chúng cực kỳ khát khao những loại mỹ vị này.
"Bằng hữu chính là như vậy, ta có đồ ăn ngon sẽ chia sẻ cho các ngươi, các ngươi có đồ ăn ngon cũng sẽ chia sẻ cho ta. Không những đồng cam, còn có thể cộng khổ, bất kể là ai gặp phải khó khăn cũng sẽ giúp đỡ hết sức, các ngươi thấy có đúng không?"
Loan Điểu vẫn nằm trên mặt đất, lập tức vươn cái cổ thật cao lên, khẽ gật gật đầu, còn Bạch Viên lập tức bật người một cái như cá chép quẫy đuôi, vững vàng đứng thẳng, rồi ngượng ngùng liếc mắt nhìn Lục Huyền một cái, cuối cùng cũng khẽ gật đầu phụ họa.
"Nếu ta bị người khác bắt nạt, đối phương còn muốn tìm ta đánh nhau, các ngươi có giúp ta không?"
Dường như hai chữ 'đánh nhau' đã kích phát huyết mạch vốn ẩn sâu bên trong nội tâm của Bạch Viên, khiến hai mắt nó lập tức trở nên đỏ bừng, khí tức ngại ngùng xấu hổ trước đó cũng thoắt một cái, chuyển sang ngang ngược bạo lực.
Nó gầm nhẹ một tiếng, vươn tay gãi gãi cái đầu trắng như bạch ngọc của mình một hồi, sau đó rút một sợi lông tơ màu trắng bạc cứng rắn như ngọc thạch ra, đưa cho Lục Huyền.
"Chỉ cần dùng linh lực dẫn động sợi lông tơ này, là có thể gọi ngươi đến đây với tốc độ nhanh nhất sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận