Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 66: Kịch Bản Quen Thuộc!

Chương 66: Kịch Bản Quen Thuộc!
Đôi phu phụ mới cưới, tướng công bận rộn công việc, thê thất trong nhà gặp chuyện không may, rơi vào đường cùng đành đi cầu cứu thanh niên hàng xóm.
Sao cái kịch bản này lại có cảm giác quen thuộc thế nhỉ?
Một nữ tu yểu điệu như vậy đứng trước mặt, còn dùng giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng nhất mời mình đến nhà, bảo Lục Huyền không có chút rung động nào là tuyệt đối không thể.
Hắn kìm nén chút háo hức muốn thử trong lòng, sau đó mở miệng an ủi Vương thị: "Tẩu tử đừng sợ, ngươi xác định là trong nhà mình có âm thanh lạ?"
"Ta đã nghe thấy vài lần rồi, thanh âm đó đặc biệt kỳ quái, nghe rất đáng sợ, đến tậ giờ tim ta vẫn còn đập thình thịch đó." Hàng lông mày trên trán Vương thị khẽ rủ xuống, bàn tay tinh tế trắng nõn áp vào bộ ngực.
Lục Huyền theo dõi chuyển động của nàng ta, liếc mắt một cái đã nhìn thấy một mảnh đẫy đà trắng tinh như tuyết.
"...Tẩu tử, ngươi đình dùng cái này để khảo nghiệm một Linh thực sư như ta sao?" Hắn lẩm bẩm trong lòng, lại tiếp tục dò hỏi Vương thị.
"Vương đại ca có để lại cho tẩu tử pháp khí phòng thân hay phù lục gì đó không, hơn nữa, trong viện có bố trí trận pháp phòng ngự hay không?"
"Những thứ này đều có."
Nghe được lời này của nữ tử, Lục Huyền lại khẽ nhíu mày.
"Nếu Vương đại ca có lưu lại cho tẩu tử pháp khí, phù lục hộ thân, lại còn có trận pháp phòng hộ, thì người còn tới tìm ta làm gì? Tu vi của ngươi là Luyện Khí tầng hai, dù ta có tu vi Luyện Khí tầng ba nhưng chỉ là một Linh thực sư, không giỏi chiến đấu, nên thực lực giữa hai chúng ta cũng sàn sàn như nhau thôi."
"Xin lỗi không thể giúp được ngươi, ta kiến nghị tẩu tử nên đi tìm Vương đại ca, không thì ở trong nhà, dựa vào trận pháp và pháp khí chống đỡ, đợi Vương đại ca trở về." Lục Huyền nói thẳng.
"Nhưng... Ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, sợ ở nhà một mình mà... Lục tiểu ca..." Vương thị lộ vẻ mặt đầy sợ hãi, lắp bắp nói, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
"Phanh!" Trả lời nàng ta là tiếng cửa viện đóng lại.
Vương thị vẫn chưa từ bỏ ý định, còn ở bên ngoài cửa viện cầu xin thêm mấy lần. Nhưng Lục Huyền vẫn giữ nguyên lập trường, trực tiếp đi thẳng vào nhà.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài viện đã yên tĩnh trở lại.
Lục Huyền cẩn thận lắng nghe, hồi lâu sau vẫn không nghe được bất kỳ âm thanh nào mới yên lòng.
Hắn không xác định được những lời Vương thị nói là thật hay giả.
Nếu là thật, nghĩa là trong nhà nàng ta thật sự xuất hiện tiếng động lạ, có nghĩa là đi vào trong đó có thể khiến bản thân rơi vào hiểm cảnh, hơn nữa cô nam quả nữ ở chung một phòng, chẳng may Vương Sơn quay về đụng phải, sẽ rất khó giải thích được.
Nếu là giả, nghĩa là Vương thị đang toan tính quyến rũ hắn, hoặc là đang âm mưu muốn hại hắn.
Trong đó, khả năng là giả sẽ cao hơn thật.
Xét cho cùng, trong nhà xảy ra chuyện, nàng ta chẳng đi tìm trượng phu Luyện Khí tầng năm của mình, lại đi tìm một tu sĩ xa lạ Luyện Khí tầng ba đến giúp? Nghĩ thôi cũng thấy có vấn đề rồi.
"Ôi, nữ tu! Chỉ biết ảnh hưởng đến tốc độ làm ruộng của ta mà thôi!" Lục Huyền khẽ cười lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp ném chuyện này ra khỏi đầu.
Trong hai - ba ngày tiếp theo, mọi chuyện vẫn gió êm sóng lặng.
Theo ánh mắt quan sát bình thường của Lục Huyền, Vương Sơn và Vương thị đều không xảy ra bất cứ tình huống bất thường nào, bọn họ cũng không đến tìm hắn. Cũng không biết liệu cái gọi là âm thanh kỳ lạ kia đã được giải quyết chưa, hay là nó vốn dĩ không tồn tại?
Không có ai tới quấy rầy mình, Lục Huyền rất vui vẻ thoải mái, mỗi ngày đều trồng trọt linh thực, đều đứng bên bờ linh tuyền nhìn ba con Hồng Tu Lý tranh giành linh mễ trong ao.
Thỉnh thoảng hắn cũng đi trêu chọc ấu thú Đạp Vân Linh Miêu một chút, những lúc như thế, con ấu thú này đều sẽ kêu thành tiếng, vẫn là giọng gió ẩn chứa khí chất cộc cằn và thô ráp rõ mồn một kia.
Mấy ngày trôi qua, được Lục Huyền chăm sóc tỉ mỉ, đã có thêm bốn gốc Linh Huỳnh Thảo trưởng thành hoàn toàn rồi. Trong đó có hai cây đạt phẩm chất tốt, một cây phẩm chất thượng đẳng và một cây phẩm chất hoàn mỹ.
Căn cứ vào mười ba gốc Linh Huỳnh Thảo đã thành thục, Lục Huyền cũng hiểu rõ vấn đề rồi, muốn có được Linh Huỳnh Thảo phẩm chất hoàn mỹ tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.
Hắn tự đánh giá quá trình chăm sóc của bản thân đã đạt đến trình độ lớn nhất rồi, nhưng khả năng xuất hiện phẩm chất hoàn mỹ vẫn còn rất nhỏ.
Bốn gốc Linh Huỳnh Thảo mang theo bốn quầng sáng màu trắng hơi lập lòe.
"Thu hoạch một gốc Linh Huỳnh Thảo, nhận được sáu tháng tu vi."
Ý niệm này vừa lóe lên, linh lực trong cơ thể Lục Huyền lại đột ngộ dâng trào một đoạn, tu vi Luyện Khí tầng năm càng thêm vững chắc.
"Thu hoạch một gốc Linh Huỳnh Thảo, nhận được phù lục nhất phẩm Bạo Viêm phù."
Sau khi hấp thu quầng sáng màu trắng, một luồng ý niệm lại xuất hiện trong đầu Lục Huyền. Một tấm phù lục màu đỏ rực nhanh chóng thành hình trên tay hắn, trên tấm phù có vẽ những đường nét kỳ dị, liên kết với nhau tạo thành đồ án khá giống một đóa hỏa diễm hừng hực, thậm chí khi cầm nó trên tay cũng hơi có cảm giác nóng bỏng.
Lục Huyền thu nó vào trong túi trữ vật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận