Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 777: Lần Đầu Tiên Chủ Động!

Chương 777: Lần Đầu Tiên Chủ Động!
Hiện giờ, nhu cầu của Lục Huyền đối với phần thưởng bên trong quầng sáng cũng không quá mức bức thiết, nên chỉ tùy ý để cho đám linh thực dưới tay mình trưởng thành tự nhiên, nhằm tiết kiệm một chút Thanh Mộc nguyên khí.
Trong khu vực âm phủ, Thiên Lam Thủ tam phẩm cũng tiến vào giai đoạn thành thục rồi.
Huyết Linh Chưởng Tham tứ phẩm vốn được trồng sớm hơn Thiên Lam Thủ một chút, lại cộng thêm từ trước tới nay, tinh huyết Giao Long nó cần luôn được bao no đủ, điều kiện phát triển tốt hơn, nên ngay cả khi phẩm giai của nó cao hơn Thiên Lam Thủ một cấp thì đoán chừng thời gian thành thục của hai loại này sẽ không thua kém bao nhiêu.
Mười tám cây Thiên Lam Thủ trực tiếp nối liền thành một khối, loáng thoáng mang đến cho người ta một loại cảm giác trận thế.
Lục Huyền còn ngoài ý muốn phát hiện ra giá trị của thanh tiến độ bên dưới mỗi một cây Thiên Lam Thủ trong bụi này đều giống hệt nhau, đoán chừng tình huống này có liên quan đến đặc tính của linh thực.
Hắn lại lấy lượng lớn huyết nhục yêu thú, oán niệm âm hồn từ trong Thao Trùng Nang ra, chăm chỉ bồi dưỡng cho đa số linh thực tà dị tại khu vực này.
"Trước mắt, những loại linh thực cấp cao còn chưa đạt tới điều kiện bồi dưỡng trong tay ta là Sát Nguyên quả ngũ phẩm, Nguyên Từ Linh Mộc lục phẩm, cùng với Lão Cốt Ma Chủng. Phải đi nghĩ biện pháp sưu tầm những vật phẩm kỳ dị trùng với nhu cầu của bọn chúng sớm thôi, sau đó nhanh chóng đưa vào bồi dưỡng, mau mau thu hoạch quầng sáng."
Hắn âm thầm nghĩ trong lòng, sau đó trở lại tiểu viện, đang định tiếp tục ủ linh lộ, đột nhiên lại phát hiện ra một tấm phù lục bay tới bên ngoài động phủ của mình.
Linh thức khẽ động, hắn nhanh chóng kéo tấm phù lục đưa tin kia tới gần mình, rồi đưa một luồng linh lực vào, bên trong lập tức vang lên một giọng nói quen thuộc, chính là người trung niên một mắt Lạc Minh kia.
"Lục đạo hữu, đã lâu không liên hệ, ngươi vẫn mạnh khỏe chứ? Ta cùng với mấy tên đạo hữu tán tu đã dự định một ngày gần đây sẽ tiến vào chỗ sâu bên trong lôi hải, thăm dò một khu bí cảnh bí mật. Tục truyền nơi đó từng là một tòa dược viên của thượng cổ tu sĩ, từng có tán tu nhận được linh chủng cao giai từ trong đó, không biết Lục đạo hữu có hứng thú cùng nhau đi thăm dò hay không? Ngoại trừ ta, trong đội ngũ lần này có thêm Lôi Chính – người đạo hữu đã gặp trước đó và hai người khác nữa. Mấy người chúng ta khá thân thiết, coi như có thể tin tưởng được, nếu đạo hữu hứng thú với chuyến hành trình này, có thể báo cho tại hạ một tiếng."
"Dược viên của tu sĩ thượng cổ nằm sâu bên trong lôi hải?" Lục Huyền nghe vậy, trong lòng cũng có vài phần động tâm.
Nếu Lạc Minh nói thật thì đúng là khả năng tồn tại linh chủng thần dị cấp cao trong bí cảnh này cũng không nhỏ. Mà linh chủng vốn có sức hấp dẫn cực lớn đối với linh thực sư như hắn.
Hắn tiến vào Lôi Hỏa Tinh Động chưa đầy một năm, chỉ có duyên gặp mặt vài lần với trung niên một mắt, trình độ tín nhiệm đối với người này có hạn, chỉ được coi là có chút hữu hảo mà thôi.
Mà ngay cả khi đối diện với đồng tông, cũng có khả năng phát sinh loại chuyện giết người đoạt bảo thì chút tín nhiệm bé nhỏ không đáng kể ấy chỉ có thể tính là méo mó có hơn không mà thôi.
Nhưng trên người hắn có rất nhiều bảo vật ngũ phẩm, thậm chí là lục phẩm, lại cộng thêm nhục thân cường hãn, thần hồn được bảo vệ chu toàn, nên cả về công kích lẫn phòng thủ hay trốn tránh, hắn đều mạnh hơn tu sĩ Trúc Cơ bình thường rất nhiều.
Nên ngay cả khi đám người này có ý định xấu xa, Lục Huyền vẫn có mười phần tin tưởng vào chính mình.
"Theo như Lạc Minh nói, vị trí của khu dược viên thượng cổ kia rất bí mật, vừa vặn có thể mượn nhờ kinh nghiệm của bọn họ để tìm được nơi này." Đến đây, trong lòng Lục Huyền đã có quyết định.
“Lần gần đây nhất ta chịu đồng ý đi thăm dò bí cảnh cùng tu sĩ xa lạ là khi nào nhỉ?" Vẻ mặt hắn chợt lộ ra một tia hồi ức: "Hình như ở thời điểm ta vẫn còn là tu sĩ Luyện Khí, bị Vương gia của Lâm Dương phường thị bên kia nửa mời nửa cưỡng ép tiến vào bí cảnh phụ cận phường thị."
"Nếu nghiêm túc xem xét về mặt ý nghĩa thì có lẽ đây chính là lần đầu tiên ta chủ động đi thăm dò bí cảnh cùng tu sĩ xa lạ.”
“Người chơi mới lần đầu tiên tiến vào bí cảnh, không biết có điều gì cần phải chú ý hay không?"
Khóe miệng Lục Huyền khẽ nhếch, hắn lập tức đánh một lời nói vào trong tấm phù lục truyền tin kia, bên trong tỏ vẻ cảm kích với Lạc Minh, cùng với nguyện đi vào thăm dò bí cảnh lôi hải cùng bọn họ.
Đảo mắt một cái, ba ngày đã qua, Lục Huyền cố ý mang theo Đạp Vân Linh Miêu cùng Yêu Quỷ Đằng, một con có thể phát hiện ra tà ma, một con có thể cảm nhận được linh chủng.
Về phần động phủ, có Huyễn Diệt Ngũ Hành Trận ngũ phẩm lại cộng thêm con Thảo Khôi Lỗi có thể điều khiển Tiễn Đằng và các linh thú khác, coi như tính an toàn vẫn có thể bảo đảm được, hắn cũng yên tâm rời đi một đoạn thời gian ngắn rồi.
Một lát sau, hắn đi vào động phủ của Lạc Minh.
"Ha ha, Lục đạo hữu đúng hẹn mà tới như vậy thì khả năng chúng ta nhận được cơ duyên lại gia tăng thêm không ít rồi!" Lạc Minh cười sang sảng, nhanh chóng bay từ trong động phủ ra, nghênh đón Lục Huyền.
Phía sau lưng gã còn ba người khác, một người là Lôi Chính có tu vi Trúc Cơ viên mãn, hai người còn lại là một thanh niên cao lớn trầm ổn, có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, cùng với một bà lão tóc trắng, có tu vi Trúc Cơ viên mãn.
"Để ta giới thiệu cho các ngươi một chút, đây là Lôi Chính Lôi đạo hữu, các ngươi đã sớm gặp nhau rồi."
Lôi Chính gật đầu với Lục Huyền.
"Đây là Vương Ngạn Chung đạo hữu, tu luyện bí thuật Lôi Đình Luyện Thể, nhục thân cường hãn, không sợ pháp khí tứ phẩm." Trung niên một mắt chỉ vào thanh niên cao lớn bên cạnh, thi thoảng trên thân hình thanh niên này lại có một tia lôi quang chợt lóe, ánh mắt sắc bén, đồng tử dựng thẳng, mang đến cho người ta một loại cảm giác tê dại mơ hồ.
"Đây là Viên Song Lăng đạo hữu, có tu vi cao nhất trong mấy người chúng ta, Trúc Cơ viên mãn, chỉ cách cảnh giới Kết Đan có một đường, trên người đối phương có rất nhiều bảo vật." Gã lại tiếp tục giới thiệu với Lục Huyền về bà lão tóc trắng kia.
Bà lão nọ đang chống một chiếc quải trượng đầu rồng, khẽ mỉm cười, gật nhẹ đầu với Lục Huyền.
"Lục Huyền Lục đạo hữu, thực lực cường đại, có tạo nghệ không tầm thường trên linh thực nhất đạo." Trung niên một mắt lại giới thiệu với bà lão tóc trắng và thanh niên cao lớn về Lục Huyền.
"Linh thực sư?" Thanh niên tên Vương Ngạn Chung kia lập tức lên tiếng hỏi.
"Đúng vậy, ngày thường ta thích nhất là gieo trồng chút hoa hoa cỏ cỏ." Lục Huyền mỉm cười nói.
"Lạc đạo hữu, khu vực thượng cổ dược viên kia cực kỳ hung hiểm, làm sao ngươi lại gọi một vị linh thực sư Trúc Cơ hậu kỳ tới đây? Ta phải nói rõ trước đã, nếu trong quá trình thăm dò, người này gây ra một chút cản trở nào thì số bảo vật hắn nhận được sẽ bị giảm bớt một phần." Thanh niên kia khẽ cau mày, trên mặt lộ ra vài phần không vui nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận