Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 871: Bị Ép Phải Rời Đi

Chương 871: Bị Ép Phải Rời ĐiChương 871: Bị Ép Phải Rời Đi
Dứt lời, Lục Huyền đã thông qua Hư Không Yểm Mục quan sát vị trí một phen rồi cố ý chọn lựa phương _. hướng ngược lại với đổi phương, đề thả tầm phù lục giống như mũi tên kia rời cung, bắn về phía động phủ của Tề Vô Hành.
"Ngăn chặn tai họa ngầm của Lôi Hỏa Tỉnh Động, cam đoan môi một tu sĩ bên trong đều được an toàn, là chức trách không thể chối từ của nhóm người thuê nhà chúng ta. Chuyện chuyên nghiệp vân nên giao cho nhóm tu sĩ chuyên nghiệp xử lý mới thỏa đáng. Chờ ta lại thu thêm mấy quầng sáng phong phú nữa, sẽ đi tính toán rõ ràng khoản nợ này với ngươi." Hắn nhìn về phía tu sĩ mập mạp như ngọn núi kia, âm thầm nói.
Hắn từng giúp Tỉnh Sứ Tể Vô Hành của Lôi Hỏa Tỉnh Động giải quyết vấn đề phát sinh trên con linh thú yêu thích của gã, bản thân hẳn lại là người thuê nhà có giá cao trường kỳ ở lại bên trong Lôi Hỏa Tỉnh Động, mà chuyện lần này còn liên lụy đền vấn đề cướp bóc của tên tà tu trước đó... Dưới đủ loại nhân tô, khiên cho hiệu suất của Thiên Tỉnh Động đặc biệt cao.
Không đến một canh giờ sau, Lục Huyền đã thông qua Hư Không Yểm Mục quan sát được có tu sĩ Kêt Đan Thiên Tinh Động dân theo một đám hộ vệ đi ngang qua khu vực phụ cận của động phủ. ...TachTraThanhXuan...
“Sao mấy tên đáng ghét trong Thiên Tỉnh Động kia lại tới nữa rồi?" Chỉ thấy bóng dáng tu sĩ như ngọn núi thịt kia chậm rãi hiển lộ trong lôi mang đầy trời, với vẻ mặt cực kỳ khó chịu nhìn về phía xa xa, sau đó vội vàng trôn đi.
Trong ấn tượng của gã, tần suất bản thân đụng tới nhóm hộ vệ tuần tra Thiên Tỉnh Động trong khoảng thời gian này càng ngày càng lên cao, gã thường xuyên phát hiện có tu sĩ Kết Đan dân theo một nhóm hộ vệ được võ trang hạng nặng đi ngang qua khu vực gần đó.
Bản thân gã cũng là một tán tu thuê động phủ ở Thiên Tỉnh Động này, nhưng lại không phải Lôi Hỏa Tỉnh Động. Và dựa theo quy củ của Thiên Tinh Động, gã chỉ có thể dừng lại bên trong Lôi Hỏa Tỉnh Động một đoạn thời gian ngăn mà thôi, nêu cô tình dừng lại thời gian dài là nhất định phải cho người quản lý Thiên Tỉnh Động một lời giải thích hợp lý.
Nếu lần đầu gặp phải. gã còn có thể tìm lý do qua loa giải thích một phen, nhưng nếu bị phát hiện nhiều lần, thì khẳng định là lý do gì cũng trở thành vô dụng. “Thật sự muốn ăn sạch bọn họl” Tu sĩ như ngọn núi thịt xuât hiện bên trong một khu sơn cốc, đồng thịt đen trên người cuổn cuộn sôi trào, toát lên khát vọng mãnh liệt đến mức tận cùng.
Nhưng đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ trong lòng mà thôi, dù gã có đủ thực lực để giải quyết đội hộ vệ tuần tra kia, thì chỉ cần một chút tin tức nào đó bị tiết lộ ra ngoài, cũng đủ khiển gã rước lẫy quá trình đuổi giết vô cùng vô tận đến từ Thiên Tinh Động. Mà đừng nói là đại năng Nguyên Anh, chỉ một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ cũng có thể tùy tiện giải quyết gã rồi.
“Còn điều tra tiếp thì sớm muộn gì cũng bị Thiên Tinh Động phát hiện. Vận khí của tên kia đúng là tốt thật, lâu vậy rổi mà hắn vẫn một mực trồn trong cái mai rùa của mình, hoàn toàn không giao lưu với thê giới bên ngoài. Chỉ có thể để ngươi chịu âm ức một chút, chờ hăn rời khỏi động phủ lại tính sau." Gã móc một khối máu thịt tràn ngập khói đen từ trước ngực ra, đút cho chiêc lưỡi dài màu xám đen có oán khí nồng đậm trên người mình, trong lòng đã quyết định tạm thời từ bỏ, sau này lại tìm cơ hội sau.
“Rốt cuộc cũng yên tĩnh rồi.” Lục Huyền nhìn con ngươi màu xám trắng trong tay, thầm thở dài một hơi.
Dù có trận pháp phòng hộ nhưng nều một tu sĩ lòng mang ý xấu cứ: lượn lời bên ngoài, nhìn chăm chăm vào mình như vậy, hăn cũng không thể nào thoải mái được.
Ở dưới áp lực của Thiên Tinh Động, rồt cuộc gã tu sĩ mập mạp kia cũng chủ động rút lui rồi, và đã nhiều ngày liên tục Hư Không Yểm Mục không hề phát hiện ra tung tích của gã.
“Nên tới Hải Lâu thương hội một chuyển, lần trước có phù lục đưa tin, muốn ta phần biệt một sô loại linh dược hái được ở dị vực, đã mây ngày trôi qua rồi, cứ kéo dài thêm chỉ sợ sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt.” Lục Huyền thẩm nghĩ. Vì lý do cẩn thận nên hắn không trực tiếp lộ diện rời khỏi động phủ, mà đi tới phần rìa của động phủ, lập tức lây ra một viên linh châu màu vàng đất từ trong túi trữ vật của mình, trực tiếp thi triển ( Thổ Nguyên Bí Sách} , mang theo lôi mang rất nhỏ dung nhập vào trong nham thạch.
Có hai đại bí bảo thổ độn gia trì, hăn giông như cá gặp nước, linh hoạt xuyên qua các loại nham thạch thổ nhưỡng. Mấy chục hơi thở sau, Lục Huyền đã đi đến một khu vực ở cách động phủ của mình hai mươi dặm. Thời điểm xuất hiện trên mặt đất, dung mạo của hăn đã được Thiên Trành Quỷ Diện thay đổi, trực tiếp hóa thành một vị thanh niên tu sĩ bình thường, lại cộng thêm Thanh Phù Vũ Y luôn mặc trên người có thể che lấp khí tức, che đậy thiên cơ, Lục Huyền không chút nao núng, đã thản nhiên bay về phía Trích Tỉnh Lầu.
Đi vào phân lâu của Hải Lâu thương hội, sau khi xác nhận không bị người khác theo dõi, Lục Huyền mới khôi phục lại diện mạo như trước, tiên vào trong phân lâu.
Năng lực phòng hộ của phân lâu chỉ mạnh hơn chứ không hề thua kém động phủ của hắn. Hơn nữa, danh tiếng của Hải Lâu thương hội vân còn đó, tu sĩ bình thường nào dám. giở trò ở nơi này. Bởi vậy, Lục Huyền cũng cực kỳ yên tâm đi xử lý một số công việc vặt có liên quan tới linh thực.
Sau khi hoàn thành một số việc vặt, hăn lại đi tới Có Một Gian Tạp Hóa. “Lục tiển bối!"
Thời điểm hiện tại, không có nhiều tu sĩ ở bên trong Có Một Gian Tạp Hóa, sau khi Lục Huyền tiền vào đã lập tức hiểu được nguyên do. Chỉ vì số bảo vật lần trước hắn để lại đã bán được chừng bảy - tám phần, trên kệ hàng lúc này chỉ còn sót _ một ít pháp khí có giá trị tương đổi thâp mà thôi. Không có hàng đương nhiên sẽ không có khách.
“Vất vả cho ngươi rồi."
“Không vất vả, có thể làm trâu làm ngựa vì tiến bối là vinh hạnh lớn của vãn bối!" Văn Càn lập tức lắc đầu nói.
Thù lao mỗi tháng gã nhận được khi làm việc cho Có Một Gian Tạp Hóa cao hơn không chỉ một nửa so với làm việc ở Hải Lâu thương hội, mà thi thoảng Lục Huyền còn thưởng cho gã một - hai món bảo vật. Với Lục Huyền ở thời điểm hiện tại, - những món bảo vật kia khá là yếu ớt vô dụng, nhưng với Văn Càn còn đang ở cảnh giới Luyện Khí viên mãn, chúng lại trân quý vô cùng. Bởi vậy trong lòng gã vô cùng cảm kích Lục Huyền đã cho mình một cơ hội như vậy, cũng dốc hêt tâm huyết vào chuyện quản lý cửa hàng tạp hóa này, môi ngày đều chịu khổ chịu khó, bỏ hết tỉnh thần vào trong đó.
“Đây là một ít bảo vật mới, ngoại trừ Trúc Cơ Đan và Dưỡng Kiểm Hồ Lô khá được hoan nghênh ra, vân còn một số pháp khí và bảo vật tứ phẩm khác nữa, ngươi cứ xem xét tình hình rổi xử lý là được. Ngoài ra, hãy giao cho ta sô linh thạch kiểm được trong khoảng thời gian gần đây đi.”
“Vâng! Lục tiền bối!” Văn Càn liếc qua đủ các loại bảo vật không ngừng lóe lên linh quang chói lòa trên bàn, cố gắng kiểm chế nội tâm hưng phần, rồi nhanh chóng lấy ra một đống linh thạch trung phẩm to như ngọn núi từ trong túi trữ vật của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận