Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 856: Thân Ở Trong Phúc Mà Khôn...

Chương 856: Thân Ở Trong Phúc Mà Khôn...Chương 856: Thân Ở Trong Phúc Mà Khôn...
Bên trong phù lục có vô số kỳ quan đặc biệt, có loại ẩn chứa kiếm khí như sóng biển vô biên cuồn cuộn, cũng có loại ẩn chứa kiếm khí như nghìn vạn tia sáng mặt trời chói chang chiếu rọi, còn có loại ẩn chứa kiểm khí như lưu tỉnh xẹt qua chân trời.
“Kiếm phù tứ phẩm!!" Vẻ mặt đã chết lặng của Văn Càn lại một lần nữa ánh lên một tỉa kinh ngạc. Kiếm phù vốn là loại khó luyện chế nhất trong tât cả các loại phù lục, đồng thời nó cũng là loại có lực sắt thương lớn nhất. Môi một tấm đều cực kỳ hiếm thấy, vậy mà Lục Huyền lại lẫy ra mười tâm một lúc.
“Đúng vậy, cách một đoạn thời gian ngươi có thể tung ra một tấm để thu hút tu sĩ tới mua.” Lục Huyền cười nói.
Trong tất cả các loại bảo vật hắn lấy ra, vì quầng sáng đến từ Linh Huỳnh Thảo, Thủy Huỳnh Thảo luôn được hăn thu hoạch theo sô lượng lớn, lại cộng với trình độ đan dược tương ứng đã đạt đền cảnh giới tông sư, nên số lượng Bổi Nguyên Đan và Uẩn Linh Đan trong tay hắn là nhiều nhất, đều được tính theo bình.
Sở dĩ hắn dự định sẽ dùng kiếm phù tứ phẩm làm bảo vật trấn điểm, chủ yêu vì sô lượng kiểm phù hãn tích lũy được đã càng ngày càng nhiều rồi. Mà sau khi tấn thăng Kết Đan, tác dụng của kiếm phù đã dần dần yếu bớt, lại công thêm hiện giờ hắn đang gieo trồng rất nhiều Dưỡng Kiềm Hồ Lô, hoàn toàn không cần lo đến chuyện kiểm phù trong tay không đủ dùng.
“Sau này, ngươi có thể thỉnh thoảng lấy ra một ít bảo vật tứ phẩm trân quý, chuyên dùng để giữ chân các tu sĩ tiến vào cửa hàng.” Đột nhiên hắn nhận ra một sự thật răng, những loại bảo vật tam phẩm mình cho là yếu xìu kia lại là cơ duyên khó có được ở trong mắt người khác.
“Thân ở trong phúc mà không biết hưởng, tầm mắt của ta đã bị đống bảo vật trong quầng sáng kia biền thành kén chọn mất rồi.” Hắn không khỏi cảm khái một câu.
Chờ Văn Càn dọn dẹp xong tất cả bảo vật, Lục Huyền mới tiến lên một bước, nhẹ giọng nói: “Ngươi đã vất vả rổi. Từ nay cửa hàng tạp hóa này giao cho ngươi quản lý, ta sẽ định kỳ qua đây kiểm tra. Ngoài ra, nếu ngươi rảnh rỗi cũng có thể học tập một ít tri thức có liên quan đền linh thực, chưa biết chừng về sau còn có thể dùng tới."
Hắn lên tiếng đề nghị, chờ tới khi cửa hàng này nổi danh thậm chí hắn có thể dùng bảo vật ngũ phẩm tới làm bảo vật trấn điểm, mà ngược lại hãn cũng có dự định sẽ thông qua cửa hàng này để thu mua một ít linh chủng quý hiểm. Muôn đạt thành mục đích ây, người quản lý là Văn Càn nhất định phải am hiểu về phương diện này.
“Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở, vãn bối sẽ ghỉ nhớ trong lòng." Dù tướng mạo Văn Càn chất phác thật thà nhưng lại có một viên Thât Khiêu Linh Lung Tâm (có thể hiểu là tâm trí lanh lợi, thông minh), trong lòng biết Lục Huyền không chỉ nói suông nên vẫn luôn nhớ kỹ lời để nghị của hắn.
Lục Huyền hài lòng gật đầu, dặn dò đối phương vài câu rồi trực tiếp rời đi.
“Có Một Tiệm Tạp Hóa? Cửa hàng này đặt tên tùy tiện thật đây.” Trên đường, một thanh niên Luyện Khí cao giai khẽ liếc qua tâm bảng hiệu trên cửa hàng, ngoài miệng khẽ thì thầm nhưng trong lòng đã có vài phần tò mò, thậm chí bàn chân cũng đã bước vào cửa hàng nhỏ tầm thường kia rồi.
“Hoan nghênh quý khách quang lâm.” Vừa vào cửa đã có một tu sĩ Luyện Khí viên mãn tướng mạo thật thà bước ra nghênh đón, nhiệt tình chào hỏi.
“Không biết đạo hữu đang cần vật gì? Bổn điếm có các loại đan dược, phù lục, pháp khí, có thể tùy ý chọn lựa.”
“Cho phép tại hạ xem trước một chút.” Thanh niên Luyện Khí cao giai kia thuận miệng đáp một câu, tầm mắt đã nhanh chóng dừng trên đống Bồi Nguyên Đan và Uẩn Linh Đan ở gần mình nhất. “Uẩn Linh Đan nhị phẩm, giá cả thích hợp thì có thể bổ sung một ít." Trong lòng gã nghĩ vậy, ánh mặt nhanh chóng chuyển hướng, rối không một chút dâu hiệu đã trợn trừng cả lên.
“Đây là... Trúc Cơ Đan? Loại bảo vật dù ở trong Hải Lâu thương hội, nhưng có tiền cũng chưa chắc đã mua được, sao lại xuât hiện trong một cửa hàng nhỏ như vậy? Còn có tới ba mươi viên?!"
“Không phải hàng giả đấy chứ?” Ôm theo suy nghĩ bán tín bán nghỉ, thanh niên nọ lập tức ngưng thần nhìn kỹ, chỉ thây vô sô đường linh văn đang di chuyển bên ngoài đan dược, dù cách rât nhiều trở ngại cũng có thể cảm nhận được linh khí nồng đậm bên trên.
“Là thật, chỉ nhìn mặt ngoài, vẫn có thể đoán ra thứ này có phẩm chất cao hơn một chút so với những loại đan dược ta từng trông thây lúc trước." Đến đây, ánh mặt thanh niên kia lại càng thêm nóng bỏng. “Đây là đan dược gì? Hình như nó còn trân quý hơn Trúc Cơ Đan mây phần.” Gã lại hướng ánh mắt nhìn qua mây viên đan dược được bày bên cạnh Trúc Cơ Đan, chỉ thây lớp bao bọc bên ngoài còn tinh xảo hơn Trúc Cơ Đan một bậc, mặt ngoài trong veo, trong lòng không khỏi tò mò.
“Bao Viêm Châu tam phẩm, phù lục tam phẩm, không ngờ lại có nhiều bảo vật tam phẩm như vậy!"
“Hồ lô này rất quái dị, hình như bên trong đang ẩn chứa lượng lớn kiểm khí, khí tức là cấp bậc Trúc Cơ, thật hiêm thây."
“Hử? Còn có cả kiếm phù tứ phẩm trong truyền thuyết?!" Bên trong một cấm chế trên giá gỗ, có một tầm phù lục hình mũi kiểm đang lằng lặng năm ở nơi đó, mặt ngoài của phù lục có tầng tầng sóng biển cuổn cuộn chồng chất lên nhau, từ đằng xa đã có thể cảm nhận được kiêm ý vô cùng vô tận. “Cửa hàng nhỏ thế này lại có nhiều bảo vật trân quý tới mức ây!"
“Đây rốt cuộc là cửa hàng bảo tàng gì vậy?”
“Đạo hữu, viên Trúc Cơ Đan này bán thể nào?” Thanh niên kia nhanh chóng thu lại tâm thần, sau khi cân nhắc hồi lâu, cuối cùng đã quyết định sẽ ưu tiên mua một viên Trúc Cơ Đan, dù sao thì viên đan dược này cũng không phổ biến trong Trích Tỉnh Lâu.
“Môi viên ba nghìn năm trắm tám mươi tám linh thạch hạ phẩm.” Văn Càn đứng bên cạnh, khẽ cười đáp. “Đắt quá!” Thanh niên kia nhíu mày, tầm mắt chợt rơi vào một trái Dưỡng Kiếm Hồ Lô.
“Hổ lô xanh biếc này có lai lịch gì? Giá cả thể nào?”
“Hổ lô này là Dưỡng Kiếm Hồ Lô, vốn là một loại bảo vật tam phẩm, bên trong uẩn dưỡng lượng lớn kiếm khí sắc bén, có thể dùng để đối địch giết yêu, lực công kích không thhua kém phần lớn pháp khí tam phẩm, nhưng sau khi phóng thích xong kiểm khí, nó sẽ trở thành vật phàm."” Văn Càn không hề giấu giếm mà giới thiệu rât cặn kẽ.
'+Về phần giá cả, mỗi chiếc hổ lô có giá một nghìn chín trăm chín mươi tám linh thạch hạ phẩm.” Gã vốn định giá là hai nghìn linh thạch, nhưng Lục Huyền lại có để nghị khác, cuôi cùng mới hạ xuống hai linh thạch, một nghìn và hai nghìn nghe qua vẫn có chút khác biệt. Quả nhiên, thanh niên kia nghe xong nét mặt khó nén được một chút động lòng.
“Hổ lô kỳ quái có thể phóng thích kiêm khí, giá còn chưa tới hai nghìn linh thạch." Cán cân trong lòng gã dần dần nghiêng về phía Dưỡng Kiếm Hồ Lô.
Trúc Cơ Đan và Dưỡng Kiếm Hồ Lô đều là tam phẩm, nhưng thứ trước vồn là loại đặt nhất trong nhóm đan dược cùng phẩm cấp, thậm chí còn là thứ quý hiếm có tiền cũng chưa chắc đã mua được, mà loại sau dù không thua kém pháp khí tam phẩm nhưng dù sao nó cũng không phải pháp khí thật, bởi vậy giá sẽ thấp hơn pháp khí khá nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận