Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 522: Bắt Đầu Làm Nhiệm Vụ!

Chương 522: Bắt Đầu Làm Nhiệm Vụ!
Dù bon họ đã triệu tập cả một đám đệ tử nội môn am hiểu bồi dưỡng linh thực linh thú đi đến, cũng bó tay chịu trói, không biết phải làm thế nào, ai ngờ giữa đường lại nhảy ra một Lục Huyền.
Hắn vừa mới tấn thăng làm đệ tử nội môn, lại mang đến cho Cổ Kiếm Không và những người khác một niềm vui ngoài ý muốn, bởi vì người này lại có thể dễ dàng hóa giải chấp niệm trong lòng Thanh Huyền Lộc.
"Có thể trong thời gian ngắn ngủi như thế đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ, cho thấy căn cốt, ngộ tính và phúc duyên của sư điệt đều có chỗ hơn người, nếu tiếp tục duy trì, nói không chừng sẽ có hi vọng Kết Đan." Gã lên tiếng than thở.
"Không dám không dám, sư điệt vẫn tự hiểu lấy mình, có thể đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ đã là một chuyện cực kỳ may mắn rồi." Lục Huyền tận tình thi triển toàn bộ kỹ năng diễn xuất của mình, vẻ mặt hàm chứa bảy phần cẩn thận dè dặt, ba phần thấp thỏm lo âu.
"Khoảng thời gian trước tông môn đã mang không ít linh thực biến dị từ phúc địa ra ngoài, ta nghe nói, nhóm Linh thực sư trong tông môn đã nghiên cứu và tìm hiểu được một chút thông tin về chúng rồi, mà Lục sư điệt lại đóng vai trò rất lớn trong quá trình này, vì vậy ta tự tiện chủ trương, mời sư điệt đi vào phúc địa. Nếu tiếp tục mang linh thực về tông môn như trước đây, hiệu suất quá thấp, lại tiêu hao quá lớn, còn không bằng trực tiếp mời sư điệt đến đây một chuyến." Cổ Kiếm Không ôn tồn nói.
"Có thể giải quyết vấn đề khó khăn cho tông môn là vinh hạnh của ta." Vẻ mặt Lục Huyền rất trung thực, giọng nói chân thành tha thiết.
"Tốt, vậy Lục sư điệt sẽ phụ trách những loại linh thực biến dị này. Nhiệm vụ chủ yếu của sư điệt là hiểu rõ lai lịch, đồng thời cũng tìm ra điểm đặc biệt và công dụng của chúng. Ta sẽ phái thêm hai đệ tử nội môn Trúc Cơ trung kỳ đến làm trợ thủ cho sư điệt. Về vấn đề an toàn, khu vực doanh trại này là hậu phương của tu sĩ ba tông, khu vực xung quanh đã bị chúng ta càn quét một lượt, trong nơi trú quân còn bố trí kha khá trận pháp phòng hộ tứ phẩm, nên không cần phải lo lắng về an toàn. Ở chỗ ta còn có một miếng ngọc phù, sau khi kích phát, ta có thể cảm ứng được nó trong phạm vi nghìn dặm, nếu Lục sư điệt gặp phải hình huống nguy cấp, có thể dùng nó để cầu cứu ta." Cổ Kiếm Không vừa dứt lời, đã thấy một thanh tiểu kiếm phù lục bằng ngọc bay ra từ trong hư ảnh kiếm khí quanh thân gã, rồi chầm chậm lơ lửng tới trước mặt Lục Huyền.
"Đa tạ Cổ sư thúc!" Lục Huyền vội vàng cảm tạ, lời cảm ơn lần này của hắn tuyệt đối là chân thành thiết tha, xuất phát từ đáy lòng.
Cũng đúng thôi, mặc dù trong tay hắn có đủ loại các loại bảo vật, phù lục quý hiếm, nhưng ai lại đi từ chối một vị Kết Đan chân nhân chủ động muốn giúp đỡ mình?
Hắn hết sức trịnh trọng cất tiểu kiếm phù lục bằng ngọc ấy đi.
Đám người Lý Chân thấy vậy, trong lòng thoáng rùng mình, thông qua hành vi này, bọn họ cũng hiểu rõ hơn về địa vị của Lục Huyền ở trong phúc địa. Bởi vì trong cả cái phúc địa này, chẳng có mấy người đủ quan trọng đến mức được một vị Kết Đan chân nhân ưu ái đưa Truyền Tấn phù cho.
Sau khi Cổ Kiếm Không dặn dò rõ ràng mọi chuyện, gã lập tức để lại một đống linh thực biến dị bị giam cầm dưới đất, sau đó bóng dáng lóe lên, trực tiếp biến mất ngay.
Một lát sau, có hai tu sĩ Thiên Kiếm Tông đi đến gian phòng của Lục Huyền, một người vóc dáng cao lớn, tướng mạo thật thà, một người vóc dáng vừa phải, tướng mạo bình thường và ánh mắt sắc bén.
Cả hai đều có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, cũng chính là hai đệ tử nội môn Cổ Kiếm Không lưu lại làm trợ thủ cho Lục Huyền.
"Mong sau này Lục sư đệ chiếu cố nhiều hơn." Tu sĩ cao lớn tên là Phùng Ngọc, bề ngoài thì cung kính nhưng thực ra trong lòng rất tức giận. Khi đang săn lùng linh thực biến dị, gã bất ngờ nhận được truyền âm từ Cổ Kiếm Không, yêu cầu gã tới đây làm trợ thủ cho một tên Linh thực sư.
Cả hai đều đang ở tu vi Trúc Cơ trung kỳ, một người sở hữu kinh nghiệm chém giết phong phú, có thể dễ dàng đánh bại nhiều yêu thú cùng cấp. Một người là Linh thực sư phổ thông, thực lực giữa hai người có sự chênh lệch rất lớn, nhưng gã lại phải đi làm trợ thủ cho đối phương bảo gã làm sao mà cam tâm tình nguyện được?
Nhưng đây là mệnh lệnh của sư thúc Kết Đan, gã không có dũng khí làm trái lệnh, đành phải thành thật qua đây, tuân theo mệnh lệnh của Lục Huyền.
Một người khác tên là Chương Thụy Bình, trong lòng cũng có suy nghĩ tương tự Phùng Ngọc, nhưng không còn cách nào khác ngoài bất đắc dĩ chấp nhận sự thật này.
"Hai vị sư huynh khách sáo rồi, mọi người chúng ta chiếu cố lẫn nhau." Lục Huyền khách khí nói.
Với kỹ năng diễn xuất siêu phàm của hắn, chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhìn ra suy nghĩ chân thật trong lòng hai người bọn họ, nhưng nhiên hắn chẳng hơi đâu mà để ý đến làm gì, chỉ cần hai người này không làm ảnh hưởng đến hắn, thì mặc kệ bọn họ, muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Ngày hôm sau, từ lcs sáng sớm Lục Huyền đã đi đến một gian nhà đá rộng rãi. Bên trong nhà đá có hàng chục phẩm chủng linh thực biến dị khác nhau, hình dạng vô cùng kỳ quặc, tuy nhiên do đang rơi vào trạng thái bị giam cầm nên chúng không có cơ hội để thể hiện tính công kích của mình ra.
"Có các loại linh thực biến dị như Long Văn Mộc, Lưu Hỏa Mộc, đáng tiếc là không nhìn thấy Tiễn Đằng biến dị tứ phẩm, xem ra thứ này cũng tương đối hiếm thấy." Lục Huyền bước đi chầm chậm, quan sát kỹ càng từng gốc linh thực.
Trong số những gốc linh thực này, hắn đã gặp hơn nửa linh chủng này ở trong tông môn rồi, cho nên bản thân đã nắm rõ lai lịch và công dụng của chúng như lòng bàn tay. Vấn đề là ôm tâm lý che giấu, khi còn ở trong tông môn, hắn chỉ thỉnh thoảng chỉ điểm nhắc nhở đám người Liễu Tố một chút, chứ không nói rõ thông tin chi tiết của linh thực biến dị.
Hắn phân loại xong tất cả linh thực, khi đang chuẩn bị cởi bỏ cấm chế của một gốc linh thực biến dị, bỗng nhiên hai người Phùng Ngọc bước vào.
"Chào buổi sáng hai vị sư huynh."
"Lục sư đệ tới sớm vậy?"
"Ta khá tò mò về những loại linh thực này cho nên đến sớm hơn một chút. Nếu hai vị sư huynh không ngại, chi bằng chúng ta hãy bắt đầu ngay bây giờ?" Lục Huyền gật đầu nhìn hai người rồi tiếp tục nói.
"Chuyện hai vị sư huynh phải làm rất đơn giản, đó là sau khi ta giải phóng cấm chế của linh thực, hai vị hãy chuẩn bị sẵn sàng để tùy thời ứng phó với công kích của chúng, giữ cho gốc linh thực biến dị ấy luôn nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta. Ngoài ra, thỉnh thoảng ta cũng cần hai vị sư huynh hỗ trợ ghi lại hiện tượng thí nghiệm và thực hiện một số thí nghiệm nhỏ khác." Hắn vừa nói vừa đi vòng quanh gốc linh thực biến dị.
Bỗng nhiên bên hông hắn truyền ra tiếng đinh đinh đang đang trong trẻo.
Hai người Phùng Ngọc nhìn theo hướng âm thanh, chỉ thấy một thanh tiểu kiếm phù lục bằng ngọc đang được treo bên hông Lục Huyền, mỗi lần hắn bước đi, nó cùng lắc lư theo, vô cùng bắt mắt.
Ánh mắt hai người thoáng ngưng tụ lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận