Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 948: Hoan HỈ Tỉnh Động!

Chương 948: Hoan HỈ Tỉnh Động!Chương 948: Hoan HỈ Tỉnh Động!
“Thời điểm này chính là lúc tốt nhất để chúng ta đục nước béo cò, cũng là cơ hội tốt nhất để đi nhặt lộc rơi lộc vãi. Nêu bỏ lỡ cơ hội này, về sau muốn tranh đoạt từ tay bọn họ sẽ khó như lên trời.” Diệp Huyền Ngân nghiêm nghị nói.
“Lời Diệp đạo hữu nói cũng có lý. Nhưng rất xin lôi, Lục mô tự biết - thực lực của mình thể nào, nếu tiến vào bí cảnh, ta chỉ có một cơ hội nhỏ bé để tranh được bảo vật với Nguyên Anh Chân Quân và đông đảo tu sĩ Kết Đan mà thôi, trong khi nguy hiểm lại lớn hơn cơ hội quá nhiều, chỉ hơi bât cần một chút sẽ vần lạc, thân tử đạo tiêu trong đó.” Lục Huyền trầm ngâm một lát, cuối cùng vân lên tiêng từ chôi.
“Thôi được, môi người đều có chí hướng riêng, vậy ta sẽ không miên cưỡng Lục đạo hữu nữa." Dù biết Lục Huyền trời sinh tính cẩn thận, nhưng vì muôn ngưng tụ thêm càng nhiều sức mạnh nên Diệp Huyền Ngân vẫn mang theo tâm lý may mắn đền hỏi thăm hắn một phen. Hiện giờ thây tâm ý Lục Huyền đã quyết, nàng cũng có ý định rời đi rổi.
“Diệp đạo hữu chờ đã!” Lục Huyền chợt lên tiếng ngắn cản.
“Lục đạo hữu còn điều gì chỉ giáo?” Diệp Huyền Ngân quay đầu lại, hỏi với vẻ mặt tràn đầy nghỉ hoặc. “Diệp đạo hữu, Lục mỗ vì nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình nên không muốn mạo hiểm đi vào chỗ sâu trong bí cảnh Lôi Hải, nhưng ta lại có chút hứng thú với bảo vật bên trong bí cảnh. Nếu đạo hữu lấy được linh chủng cao giai hoặc phôi thai linh thú, bảo vật liên quan đến linh thực thì có thể mang tới động phủ của Lục mô, ta nguyện thu mua với giá cao.” Lục Huyền khẽ cười nói. Diệp Huyền Ngân thầm giật mình, nàng thực sự không ngờ Lục Huyền lại đưa ra một lời thỉnh cầu cổ quái như vậy. Hắn thà dùng giá cao để thu mua linh chủng có trong bí cảnh cũng không muốn tự mình tiến vào bí cảnh tranh đoạt cơ duyên bảo vật.
“Được, ta hứa với Lục đạo hữu, nhưng cũng không dám đảm bảo điều gì."
“Đa tạ Diệp đạo hữu.” Lục Huyền chấp tay thi lê.
Chỉ cần có đủ linh thạch thì hoàn toàn có thể mua được các loại linh chủng cao giai từ trong tay nhóm tu sĩ tiền vào bí cảnh, dù cảm giác có phần khác nhau nhưng cũng coi như hãn có tham dự vào cuộc tranh đoạt lần này rồi.
“Phương pháp này của Lục đạo hữu đúng là có vài phần khả thi. Nhưng không phải tu sĩ nào cũng nguyện chắp tay nhường bảo vật mình tranh đoạt được cho người khác đâu. Làm như vậy, quyền chủ động hoàn toàn năm trong tay người khác. Ngoài ra sô linh thạch ngươi cần tiêu hao cũng sẽ lớn hơn bình thường rất nhiều, không có lời cho lắm.” Diệp Huyền Ngân bình tĩnh phân tích.
“Cũng không còn cách nào khác, chỉ vì tại hạ quá yêu thích linh thực, một lòng chỉ muốn đi gieo trồng toàn bộ linh thực có trong Tu Hành giới, làm được như vậy dù phải trả cái giá lớn thể nào chăng nữa, ta cũng cam tâm tình nguyện.” Trong mắt Lục Huyền ánh lên vẻ sỉ mê. “Còn về linh thạch thì không phải vấn đề lớn. Lục mô đăm mình trong linh thực nhât đạo đã được mây chục năm, có vài phần tin tưởng ở trình độ linh thực của bản thân, mà những năm qua ta cũng tích góp được một chút gia sản, dù không. nhiều vần đủ. Vì vật mình yêu mến mà trả giá nhiều linh thạch một chút cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận được." Lục Huyền híp mắt cười nói.
Hắn là một linh thực sư hàng đầu trong nghề, tuy vì trồng trọt mà không chú tâm tu hành, không giỏi đầu pháp, nhưng nhờ vậy mà gia sản hùng hậu một chút, cũng coi là hợp lý.
“Được, vậy ta sẽ để ý giúp Lục đạo hữu.” Diệp Huyền Ngân gật đầu đáp. Nàng vừa dứt lời, sợi tóc màu bạc trên đầu đã lóe lên lôi mang, toàn thân lập tức hóa thành một tỉa bạch quang, trực tiếp biển mất ở phía cuối chân trời.
“Lại có thêm một con đường thu hoạch linh chủng cao giai mới rồi, cứ trực tiềp mua lại từ nhóm tu sĩ trở về sau khi thăm dò bí cảnh là thành công thôi. Nếu có thể thu mua được linh chủng mà mình thích thì giá cao chút cũng có thể chấp nhận được, dù sao đã có quầng sáng ở đây, ta sẽ kiểm được càng nhiều. Nhưng nều ngoài ý muôn chết trong bí cảnh thì chỉ có thể nói một câu các hạ không có duyên với linh thạch trong tay ta rồi." Lục Huyền khẽ cười một tiếng rồi cảm thán nói.
Hắn trở lại trong phòng, từ xa đã ngửi được một mùi thơm cực kỳ nồng đậm.
“Hắn là Viên Ma Tửu sắp được ủ xong rồi. Đây là lần đầu tiên ta ủ ra loại linh nhưỡng cấp bậc ngũ phẩm, không biết hiệu quả thể nào đây?” Hắn đi tới phía trước vật chứa Viên Ma Tửu, lăng lặng đứng nhìn. Chỉ thây một vũng linh nhưỡng màu vàng óng ánh, hương khí nồng đậm, chưa uống vào đã có chút men say, chỉ ngửi thôi cũng khiển huyết khí trong người sôi trào cuồn cuộn, có thể thấy được kình lực mạnh mẽ tới mức nào.
Lục Huyền khẽ nuốt nước bọt, sau đó lại tiếp tục đi kiểm tra linh điền, xem xét môi một gồc linh thực dưới tay.
Hôm đó, sau khi dốc lòng chăm sóc tất cả nhóm linh thực của mình xong, Lục Huyền đã quyết định sẽ đi tới Hoan HỈ Tỉnh Động một chuyển. Phải biết rằng, sau khi thu hoạch mây đợt Mê Tiên Đào trong động phủ, số lượng Mê Dục Đan, Mỹ Âm Châu và các loại bảo vật âm dương hợp hoan trong tay hắn đã trở nên càng ngày càng nhiều, nếu đặt hết trong tiệm tạp hóa thì nói thật, thứ này quá mức chói mắt rồi, không thích hợp với hình tượng hắn muốn xây dựng cho lãm.
Trước mắt, trong cửa hàng tạp hóa, món bảo vật có số lượng nhiều nhất chính là Dưỡng Kiềm Hổ Lô và Trúc Cơ Đan, một loại liên quan đến. nghề nghiệp linh thực sư của hắn, một loại lại liên quan đên phương diện luyện đan, dù Lục Huyền - không bộc lộ trình độ luyện chê Trúc Cơ Đan cấp tông sư của mình, thì thông qua đồng hàng hóa này, hắn cũng để lộ ra trình độ luyện đan vượt mức bình thường rồi, nên có mang thêm vài loại đan dược khác ra cũng không khiên người ta sinh lòng nghỉ ngờ gì cả.
Trên thực tế, ngoại trừ mục đích là xử lý nhóm bảo vật này, hắn còn định tới Hoan Hỉ Tinh Động khảo sát một phen, xem có thể tìm một khu động phủ thích hợp để tiện bồi dưỡng linh thực tà dị hay không. “Bí cảnh xuất hiện trước mặt thì không chịu đi, trái lại đi tìm nơi vui vẻ, hắc hắc.”
Hắn mở ra hai đại trận pháp phòng hộ, dặn dò Thảo Khôi Lôi trông nom động phủ cẩn thận, sau đó sử dụng Thiên Trành Quỷ Diện để thay đổi thân hình và dung mạo, trực tiếp hóa thành một trung niên gầy nhom rồi lẻn vào Hoan Hỉ Tỉnh Động.
Vừa mới tiến vào đã cảm nhận được khu Tỉnh Động này phổn hoa lãng phí tới mức nào rổi. Chỉ thấy những tòa lầu cao san sát nối tiếp nhau cực kỳ xa hoa, cảnh tượng ngợp trong vàng son, tu sĩ kẻ đến người đi tấp nập, lại có đủ các loại thiểu nam thiêu nữ dị vực làm bạn bên cạnh. Không ít tu sĩ đã lộ sắc mặt tái nhợt nhưng vần cực kỳ phấn khởi, trong không khí tràn ngập mùi hương làm lòng người mê say. “Dù đã là tu sĩ thì vẫn có không ít kẻ ham thích hưởng lạc, so với Hoan HỈ Tỉnh Động này, động phủ của ta ở Lôi Hỏa Tinh Động đúng là vùng dã ngoại hoang vu.” Trong lòng Lục Huyền âm thầm cảm khái một tiếng, lại khe khẽ lắc đầu.
Tiền bối nên xưng hô thế nào? Đây là lần đầu tiên ngài tới Hoan HỈ Tinh Động phải không? Vẫn bồi nguyện ra sức khuyển mã vì tiền bối, để tiền bối hiểu rõ về Hoan HỈ Tinh Động này một phen.” Một thanh niên có tướng mạo thanh tú lặng lẽ đi tới trước mặt hắn, ánh mặt nhạy bén lanh lợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận