Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 401: Vài Món Quà Nhỏ!

Chương 401: Vài Món Quà Nhỏ!
Một đạo kiếm khí vô cùng đơn giản đã triệt tiêu phần lớn động tác của hai tu sĩ Luyện Khí cao cấp kia, điều này cho thấy cả tu vi lẫn lĩnh ngộ về kiếm đạo của Lục Huyền, đều cao hơn bọn họ không biết bao nhiêu cảnh giới.
Và chỉ có một khả năng duy nhất để giải thích cho điều này, thanh niên tuấn tú trước mắt vốn là tu sĩ Trúc Cơ!
Nghĩ đến đây, tròng mắt ba người đều toát lên vẻ kinh hãi không nói nên lời.
"Cảnh cáo nhỏ, các ngươi tự giải quyết." Lục Huyền thản nhiên nói, sau đó dẫn Hà lão rời khỏi Bách Thảo Đường.
Kiếm khí hắn vừa tùy ý thi triển chính là Đông Tuyết kiếm ý bên trong 《 Tứ Thời Kiếm Quyết 》, dưới sự khống chế tinh diệu, hắn trực tiếp đóng băng khí huyết ba người kia lại, muốn hóa giải, cần phải dùng đan dược hoặc phù lục liên quan, nếu không sẽ lưu lại tai hoạ ngầm.
Lão giả gầy gò là quản sự Bách Thảo Đường, mặc dù địa vị hiện giờ không còn cao như lúc trước, nhưng lão cũng có một căn nhà không lớn lắm ở khu trung tâm phường thị.
"Lục Huyền, ngươi đã thành tựu Trúc Cơ rồi sao?" Hà lão hít sâu vài hơi, thử dò hỏi.
Bởi lão biết rất rõ nội tình của hai gã hộ vệ kia, Lục Huyền chỉ đánh ra một chiêu lại có thể dễ dàng ngăn chặn bọn họ như vậy, điều này đã cho thấy tu vi của hắn không tầm thường, và chỉ có ở tu vi cảnh giới Trúc Cơ trở lên mới có thể làm được điều đó.
"Đúng vậy, hiện giờ ta có thể coi là một cao thủ Trúc Cơ rồi. Thế nào? Ngài rất bất ngờ phải không?" Lục Huyền lộ vài phần tính tình thiếu niên trước mặt lão giả gầy gò kia, khẽ nháy mắt đáp.
“Đã lên đến Trúc Cơ rồi còn không đứng đắn.” Hành động này của hắn đã làm lão giả gầy gò cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều, giống như vừa trở về quá khứ, mới không nhịn được khẽ cười mắng.
"Nhưng đúng là bất ngờ này của ngươi không phải bất ngờ bình thường, đã làm cho trái tim của lão già ta suýt thì không chịu nổi." Lão giả vỗ ngực một cái, nói.
Lão thực sự không thể tưởng tượng nổi, một người từng là tiểu tán tu Luyện Khí tầng hai nghèo khó, lại thoắt cái đã hô biến thành một cao thủ Trúc Cơ ngồi tít trên cao rồi.
Khỏi phải nói, sự tương phản giữa cả hai người này là quá lớn.
Phải biết rằng, Bách Thảo Đường là một trong những thế lực lớn ở Lâm Dương phường thị, Luyện đan sư của bọn họ có tu vi cao nhất cũng ở cảnh giới Trúc Cơ.
Nói cách khác, chàng thanh niên không đứng đắn trước mắt này, lại được ngồi ngang hàng với vị đại sư luyện đan cao cao tại thượng của Bách Thảo Đường rồi?
Lục Huyền thấy hồi lâu sau lão giả gầy gò vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, mới khẽ cười một tiếng: "Hà lão, ngài còn nhớ những chuyện đã xảy ra sau khi ngài dẫn ta vào Bách Thảo Đường và thiết lập mối quan hệ hợp tác hay không? Lúc ấy không biết vì sao, đột nhiên ta phát hiện ra mình có thiên phú không tệ trên phương diện bồi dưỡng linh thực, giống như trời sinh đã có năng lực cảm nhận được sinh cơ của linh thực rồi."
Lục Huyền lọt vào trong hồi ức.
Lão giả gầy gò gật đầu phụ họa, lão có ấn tượng rất sâu về mấy chuyện này.
Từng nhóm Linh Huỳnh Thảo do Lục Huyền mang tới có phẩm chất càng ngày càng cao, vì vậy lão đã làm cầu nối, để Lục Huyền và Bách Thảo Đường thiết lập nên mối quan hệ hợp tác tương đối tự do.
Sau đó, Lục Huyền đã bồi dưỡng ra Linh Huỳnh Thảo phẩm chất hoàn mỹ.
Thậm chí trong phường thị bị tà ma xâm nhập dẫn tới phần đông linh thực bị ô nhiễm, hắn còn ra tay giải cứu những gốc linh thực bị bệnh kia, khiến cả hai người bọn họ đều thu được rất nhiều lợi ích từ trong đó.
Vào thời điểm ấy, bởi vì có công tiến cử Lục Huyền nên lão đã nhận được không ít khen ngợi tại Bách Thảo Đường.
"Về sau, ta gặp một tu sĩ đại tông môn ở trong bí cảnh, họ phát hiện ta đã bồi dưỡng được một loại linh thực đặc hữu của tông môn họ, mới lập tức tặng cho ta một cơ hội gia nhập vào tông môn. Mượn nhờ cơ hội ấy, ta đã thuận lợi tiến vào tông môn, rồi từng bước đi đến hiện tại." Lục Huyền nói tiếp.
"Những năm gần đây vất vả cho ngươi rồi." Lão giả gầy gò trầm giọng nói, có thể bắt đầu từ một tán tu không có bất kỳ bối cảnh gì, trở thành một tu sĩ Trúc Cơ chỉ trong không đến mười năm ngắn ngủi, lão có thể tưởng tượng được những khó khăn trở ngại Lục Huyền đã gặp phải trên con đường mình đi qua.
"Không vất vả." Lục Huyền lắc đầu phủ nhận.
"Chỉ đơn giản là ngày đêm khổ tu, nỗ lực bồi dưỡng linh thực, dùng tất cả để đổi lấy đan dược đề thăng tu vi, sau đó may mắn đột phá đến cảnh giới Trúc Cơ mà thôi." Hắn tự hình dung mình thành một tu sĩ vô cùng nỗ lực chăm chỉ.
Lão giả gầy gò chỉ cho rằng hắn tốt khoe xấu che, biến mọi khó khăn gặp phải thành chuyện lớn hóa nhỏ, rồi liên tục thở dài.
Hà lão như vậy lại khiến Lục Huyền cũng hơi nghi ngờ bản thân mình.
Cả hai người không ngừng nói về những chuyện bản thân từng trải qua, khi kể tới điểm cao trào, lại cùng nhau cười to hoặc là bùi ngùi xúc động.
Nửa ngày sau, thấy sắc trời không còn sớm, Lục Huyền đứng dậy từ biệt lão già gầy gò: "Hà lão, lần này vì có nhiệm vụ trên người nên ta xuất môn, trong lòng cũng nhớ mong lão nhân gia ngài nên sang đây thăm hỏi một chút, bây giờ cũng đến lúc rời đi. Đây là một vài món quà nhỏ, sẽ hữu ích cho ngài hoặc là hậu bối của ngài."
"Linh quả này có thể cải thiện thể chất, nhưng dược tính của nó hơi mạnh, lấy tu vi Luyện Khí trung cấp của Hà lão thì không nên ăn quá nhiều trong một lần. Viên thạch châu này gọi là Bạo Viêm Châu, có thể trong nháy mắt bùng phát hỏa diễm nóng bỏng phạm vi lớn, ngộ nhỡ gặp phải nguy hiểm, cứ trực tiếp kích thích bắn ra là được. Còn tấm phù lục này, nó tên là Tịnh Linh phù, nếu đụng phải tà ma, nó có thể tịnh hóa giải trừ, cũng có thể tạo thành sát thương cực mạnh với tà ma cấp Quỷ. Cuối cùng, tấm lệnh bài này được đặt tên là Thanh Vân Lệnh, có tấm lệnh bài này, vào thời điểm bái nhập Thiên Kiếm Tông, có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức, cũng gia tăng thêm tỷ lệ thành công. Nếu thế hệ sau của ngài xuất hiện người có thiên phú xuất chúng, có thể cầm theo tấm lệnh bài này đi tới Thiên Kiếm Tông."
Lục Huyền vừa nói, vừa lần lượt lấy một viên thạch châu đỏ đậm, một tấm phù lục trắng nõn như ngọc, một trái linh quả được từng tầng ngọc thạch bao quanh và một tấm lệnh bài màu xanh nhạt ra ngoài, lại để chúng bay về phía lão giả gầy gò kia.
"Cái này không thể được." Lão giả gầy gò liên tục xua tay từ chối với thái độ kiên quyết.
"Ngươi chỉ xuất thân từ tán tu, chỗ đứng chưa vững vàng, có lẽ địa vị ở trong đại tông môn kia cũng bình thường, ngươi vẫn nên giữ lại những món bảo vật này để đề thăng thực lực của chính mình thì tốt hơn." Lão làm quản sự Bách Thảo Đường nhiều năm rồi, đã tiếp xúc với rất nhiều tu sĩ tới bán linh thực nên đương nhiên ánh mắt không tầm thường, lão vừa nhìn đã biết những vật phẩm Lục Huyền vừa lấy ra kia đều không bình thường.
Cả viên thạch châu lẫn tấm phù lục và trái linh quả kia đều toát lên khí tức linh lực nồng đậm, chúng rất có khả năng là những món bảo vật tam phẩm. Bảo vật đã trân quý, tấm lệnh bài kia càng thêm trân quý, đối với tu sĩ tiểu gia tộc hoặc tán tu, nắm giữ tấm lệnh bài này cũng đồng nghĩa với sẽ có cơ hội thay đổi vận mệnh của bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận