Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 587: Bản Thân Coi Như Ưu Tú, Nhưng Điều Kiện Bề Ngoài Không Ra Sao!

Chương 587: Bản Thân Coi Như Ưu Tú, Nhưng Điều Kiện Bề Ngoài Không Ra Sao!
"Thật không?" Chim mập quay đầu, trong con mắt nhỏ của nó hiện lên một tia nghi hoặc.
"Tuyệt đối là như vậy, ta còn có thể lừa ngươi sao?"
"Để ta liệt kê cho ngươi nghe nhé, ví dụ như Liệt Diễm Quả, Băng La Quả, Ngọc Lân Quả, Mê Tiên Đào, những linh quả có phẩm chất thượng giai này, còn có Bách Quả Linh Tương trân quý hiếm thấy do ta tự tay sản xuất."
"Đó là chưa kể đến thịt yêu thú nướng ngoài giòn trong mềm, thịt yêu thú xào thơm cay đủ cả, vào miệng liền tan, thịt yêu thú hấp béo mà không ngán..."
Lục Huyền đếm ngón tay, chậm rãi nói.
Càng nói, ánh mắt Phong Chuẩn càng thêm mê ly, nó bắt đầu hồi tưởng về các loại thủ pháp nấu nướng thịt yêu thú, cái bụng tròn vo lại không tự chủ được mà bắt đầu co rút lại, còn chảy ra một dòng nước miếng trong suốt long lanh.
"Đi đi, ta lập tức đi làm cho ngươi một phần thịt yêu thú nướng mà ngươi thích nhất." Lục Huyền thấy sự chú ý của chim mập đã bị dời đi, cũng chớp ngay thời cơ vội vàng nói.
Gần nửa canh giờ sau, Phong Chuẩn và đám linh thú trong động phủ đã chìm đắm trong bữa tiếc thức ăn ngon lành rồi.
"Nên tìm cơ hội đi theo con Phong Chuẩn ra ngoài xem thử, rốt cuộc là thứ gì lại khiến nó sinh ra loại ý niệm khác thường kia." Lục Huyền cúi đầu nhìn đám thú đang vui vẻ ăn uống, trong lòng nghĩ thầm.
Hôm sau, hắn vừa dò xét linh điền, bồi dưỡng linh thực, vừa dùng linh thức gắt gao chú ý đến động tĩnh của Phong Chuẩn, vừa phát hiện Phong Chuẩn vỗ cánh rời khỏi động phủ, linh quang đã xuất hiện dưới chân, hắn lập tức thi triển 《 Phù Quang Thân Pháp 》, bám chặt sau lưng nó.
Chim mập không cảm nhận được khí tức của Lục Huyền ở phía sau lưng, nó vỗ cánh xuyên thẳng qua ngọn núi, thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng kêu thanh thúy, làm cho Lục Huyền ở phía sau cũng có thể cảm nhận được nội tâm đang rục rịch của nó.
Một lát sau, con chim mập dừng lại trong một khu sơn cốc, đứng tại chỗ, thong thả đi tới đi lui, tựa như có chút khẩn trương.
Mấy hơi thở sau, chim mập mới hạ quyết tâm, cẩn thận tiến vào trong sơn cốc.
Lục Huyền thu lại khí tức, theo sát phía sau.
"Hóa ra là thứ lông vàng này, à không phải là lông xanh." Hắn đứng trên một gốc linh mộc cao lớn, đưa mắt nhìn về nơi xa, âm thầm cảm khái nói.
(Theo tìm hiểu thì từ 黄毛 – lông vàng, tóc vàng… thường được dùng để chỉ những người thích dụ dỗ hay cướp đi người yêu cả kẻ khác.)
Chỉ thấy trong sơn cốc còn có mấy con yêu thú Phong Chuẩn khác, trong nhóm yêu thú này lại có một con khá là thần tuấn bất phàm, cánh chim rủ xuống, giống như từng miếng thanh ngọc dài nhỏ, linh quang hiển hiện, xinh đẹp rực rỡ.
Khí tức của nó và chim mập không phân cao thấp, cũng là một con yêu thú tam phẩm.
"Phần lớn Phong Chuẩn đều là yêu thú nhị phẩm, con chim này có thể đạt được thực lực của yêu thú tam phẩm, thì hoặc là giống như ta, có người đã dùng lượng lớn tài nguyên tu hành chất đống để thúc đẩy nó tiến cấp lên, hoặc là huyết mạch bản thân nó không tầm thường."
"Nhưng con Phong Chuẩn này lại quá gầy, dường như không đủ dinh dưỡng, không mượt mà phúc hậu như chim mập nhà ta." Lục Huyền vừa trốn trong bụi cây âm thầm quan sát vừa chú ý đến động tĩnh của mấy con Phong Chuẩn đằng kia.
"Vị đạo hữu này, vì sao lại lén lén lút lút nhìn trộm linh thú của ta vậy?" Đột nhiên, một tiếng truyền âm nhỏ như muỗi kêu vang lên bên tai hắn.
Lục Huyền từ trên cây hạ xuống, đã trông thấy một gã thanh niên tướng mạo chất phác xuất hiện ở cách đó không xa, dùng vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn. Thanh niên này có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, nhìn qua khá là lạ mặt.
"Xin chào vị sư huynh này, tại hạ Lục Huyền, bởi vì một con linh thú Phong Chuẩn được ta nuôi dưỡng vụng trộm chạy ra ngoài, nên ta đi theo phía sau nó, xem là chuyện gì đã xảy ra." Lục Huyền chắp tay nói.
"Thì ra là Lục sư huynh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay gặp mặt đúng là sư huynh càng xuất sắc hơn so với trong tưởng tượng của ta."
Lục Huyền vẫn luôn ở trong động phủ, rất ít khi ra ngoài, nhưng tạo nghệ về linh thực của hắn đã sớm truyền khắp toàn bộ Thiên Kiếm Tông, thanh niên chất phác này nghe được lời này của hắn, vẻ mặt vốn đang cảnh giác cũng lập tức trầm tĩnh lại.
Bản thân Lục Huyền vốn đã nổi tiếng, lại cộng thêm nơi này vốn thuộc về nội tông, bốn phía đều có cấm chế, chung quanh lại có thêm vài vị đệ tử nội môn, phương diện an toàn, hoàn toàn không cần lo lắng.
"Tại hạ Quách Bình, Lục sư huynh cứ gọi ta một tiếng sư đệ là được."
"Hóa ra con Phong Chuẩn bên trong sơn cốc kia là do Lục sư huynh nuôi dưỡng? Mấy ngày nay, nó vẫn đến nơi này chơi đùa cùng mấy con linh thú của ta. Ta đang rất hiếu kỳ, không biết vị sư huynh nào trong tông lại có một con linh thú tam phẩm như vậy. Nhưng nghe được lời nói của Lục sư huynh thì trong lòng cũng không có gì bất ngờ nữa rồi." Thanh niên chất phác vừa cười vừa nói, trong giọng điệu có vài phần lấy lòng với Lục Huyền.
"Vận khí của ta tương đối tốt, chỉ đơn giản nuôi dưỡng bình thường, ai ngờ tự nó lại mơ mơ hồ hồ đột phá." Lục Huyền khiêm tốn nói.
"Ngược lại là Quách sư đệ, con Phong Chuẩn tam phẩm kia của ngươi vừa nhìn đã biết không tầm thường rồi."
"Ta có kinh nghiệm phong phú trên phương diện nuôi dưỡng Phong Chuẩn, sau khi thử dùng yêu thú Phong Chuẩn có huyết mạch kiệt xuất phối giống mấy lần, lại cộng thêm một vài thủ đoạn nho nhỏ khác, cuối cùng đã ngoài ý muốn nhận được con Phong Chuẩn tam phẩm dị chủng này." Thanh niên nọ vừa nói vừa nhấc con Phong Chuẩn dị chủng trong sơn cốc lên, trên mặt xuất hiện một tia tự đắc.
"Thì ra là thế, Quách sư đệ lại có bản lĩnh như vậy trên phương diện chăn nuôi linh thú, nếu có cơ hội ta còn phải thỉnh giáo sư đệ một phen."
"Lục sư huynh quá khen, so sánh với tạo nghệ linh thực của ngươi, vài ba thứ này hoàn toàn không tính là gì." Quách Bình lộ vẻ mặt chân thành tha thiết nói.
Mặc dù Lục Huyền rất ít khi rời khỏi tông môn ra ngoài thăm dò bí cảnh, cũng không đi kết bạn với nhiều vị đồng môn khác, nhưng sự tích trên phương diện linh thực của hắn lại càng ngày càng được lan truyền nhiều thêm trong Thiên Kiếm Tông, đương nhiên là thanh danh của hắn cũng được tuyệt đại đa số đệ tử nội môn biết được.
"Quách sư đệ, ta thấy hình như con Phong Chuẩn nhà ta có chút tình cảm khác thường với con Phong Chuẩn dị chủng kia của ngươi, không biết ngươi có cái nhìn như thế nào về chuyện này?" Trò chuyện một chút, Lục Huyền lập tức chuyển chủ đề, hỏi thanh niên chất phác trước mặt.
"Lục sư huynh có thể giới thiệu một chút tình huống của con linh thú kia không?"
Đến đây, lời nói của hai người bọn họ đã phát sinh một chút thay đổi, rất giống phụ huynh hai bên trao đổi tin tức của con cái nhà mình khi ra mắt.
"Phong Chuẩn nhà ta hơi béo một chút, nhưng thực lực có đủ, lại cùng cấp bậc với con Phong Chuẩn tam phẩm dị chủng kia của ngươi." Lục Huyền trầm giọng nói.
"Bản thân coi như ưu tú, nhưng điều kiện bề ngoài không ra sao." Thanh niên kia tự động phiên dịch những lời từ trong miệng Lục Huyền ra như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận