Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 858: Hai Nho Tul

Chương 858: Hai Nho TulChương 858: Hai Nho Tul
Tu sĩ kia nghe vậy, biểu cảm trên mặt không ngừng biến hóa. Hổi lâu sau, gã dùng sức vung ông tay áo, để lại một câu hăm dọa: “Lần sau ta lại đến!"
“Đạo hữu đi thong thả.” Văn Càn hô với ra cửa.
Có Một Tiệm Tạp Hóa bên kia buôn bán rất tốt, Lục Huyền bên này cũng có được tin tức của Nho tu. Mạng lưới quan hệ của Mộc đạo nhân vô cùng rộng lớn, đôi phương đã giúp hắn thăm dò được vị trí tu hành của hai gã Nho tu trong Thiên Tỉnh Động.
“Lục tiền bối, ta đã tìm được vị Nho tu ngài cần rồi.” Lục Huyền vừa tiến vào phân lâu của Hải Lâu thương hội, Mộc đạo nhân đã mang theo ý cười nhiệt tình ra đón. “Mộc đạo hữu vất vả rồi.” Lục Huyền thản nhiên nói.
“Phải nói là Ly Dương cảnh này cách Đại Hạ cảnh bên kia quá mức xa xôi, ta phải mât không ít công phu mới tìm được hai người phù hợp với yêu cầu của đạo hữu, một người có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, một người khác tu vi kém hơn, mới đạt đền Luyện Khí viên mãn."
“Được, làm phiền Mộc đạo hữu dẫn ta đi gặp tu sĩ Nho tu có tu vỉ Trúc Cơ kia trước."
Người đầu tiên Lục Huyển suy xét đền chính là tu sĩ có tu vỉ cao thâm hơn, dù sao thì Cửu Nho Bảo Thụ cũng là linh thực lục phẩm, mà rất có thể vị Nho tu có tu vỉ cao hơn kia cũng tỉnh thông thi từ văn chương hơn người còn lại.
“Mời Lục tiển bối đi qua bên này." Lão giả cao lớn đi trước dẫn đường, đưa Lục Huyền tiến vào một khu phô bên dưới Trích Tinh Lâu. Hai bên đường đều là nhà cửa san sắt nôi tiếp nhau, mật độ dày hơn khá nhiều so với phân lâu bên trên. “Bình thường, Nho tu kia đều ngụ tại một trong mười tám Tỉnh Động của Thiên Tỉnh Động, hắn chỉ ru rú trong nhà, tính cách khiêm tổn, ngâu nhiên lộ ra thuật pháp Nho đạo mới bị người ta biết được, vẫn bôi đã cổ ý mời hắn tới Trích Tỉnh Lâu để chờ tiền bối sai phái.” Mộc đạo nhân nhỏ giọng nói, vì tiết kiệm thời gian cho Lục Huyển, lão đã nghĩ trắm phương nghìn kế để mời Nho tu Trúc Cơ kia tới đây.
Lục Huyền khẽ gật đầu, đi theo sau lưng lão giả, tiền vào một tòa tiểu viện có bồ trí cầm chế đơn giản. Vừa tiến vào tiểu viện đã có một vị tu sĩ dáng dấp lân tướng mạo đều khá bình thường đi ra, ánh mắt nhìn về phía Lục Huyền có vài phần cảnh giác.
“Trương đạo hữu, vị này chính là Lục Huyền Lục tiền bôi."
“Tiền bối, vị này là Trương Ứng Kỳ đạo hữu."
“Bái kiến Lục tiền bối!” Nghe lão giả nói vậy, gã Nho tu kỉa vội vàng thi lê.
Hai mắt Lục Huyền đảo qua, hắn tu luyện Phá Phá Vọng Đồng
Thuật ) nên đã nhìn ra dung mạo của Nho tu có sử dụng bí pháp ngụy trang.
“Trương đạo hữu miễn lễ."
“Không phải lo, Lục mỗ tìm ngươi là có chuyện tôt, sẽ không làm khó dê ngươi hay mang đền phiền toái cho ngươi." Hăn dịu giọng nói. Trương Ứng Kỳ nghe vậy, trái tim luôn treo cao cuồi cùng cũng hạ xuống. Gã ẩn cư trong Thiên Tỉnh Động khá lâu rồi, vốn tưởng không có ai phát hiện ra thân phận của mình, nhưng đột nhiên lại có tu sĩ tới cửa mời gã tới Trích Tỉnh Lâu. Trên người gã có không ít bí mật nhưng lại không tìm được cơ hội đào thoát, đành phải đi theo tu sĩ của Hải Lâu thương hội đến đây. Suy nghĩ miên man, thấp thỏm bất an đã mây ngày, cuồi cùng vị Kim Đan Chân Nhân - người đứng sau câu chuyện, cũng là người muôn tìm gã cũng lộ diện.
“Trước khi nói chuyện, ta có mấy vấn đề muốn hỏi thăm Trương đạo hữu, mong đạo hữu hãy thành thật trả lời." Lục Huyền nghiêm nghị nói.
“Vấn bối nhất định sẽ thẳng thắn thành khẩn, tuyệt đối không giấu giềm." Trương Ưng Kỳ lập tức trả lời.
“Trương đạo hữu tới Ly Dương cảnh bao lâu rồi?"
“Khoảng năm năm."
“Tu vị Nho đạo thế nào?”
“Cũng coi như không tệ, ta tiến vào Lộc Sơn thư viện học được hơn hai mươi năm, sau khi tới Thiên Tỉnh Động vân chăm chỉ tu hành.”
“Vì sao lại đi xa vạn dặm, từ bỏ hoàn cảnh tu luyện thích hợp như Đại Hạ cảnh để tới Thiên Tỉnh Động?” Ánh mắt Lục Huyền sáng như đuồc, hắn nhìn chăm chăm Trương Ứng Kỳ, tựa như có thể xem thâu bất cứ ý nghĩ nào trong lòng gã.
Trương Ứng Kỳ do dự một lát mới chậm rãi nói: “Hồi bẩm tiền bối, lúc ở Đại Hạ cảnh, vẫn bôi là thành viên của một tiểu gia tộc, gia tộc nắm giữ một phương pháp tu luyện thần thông Nho đạo, chăng ngờ lại bị người ngoài biết được nên dân tới tai họa. Cuồi cùng gia tộc bị một thê gia cường đại ở Đại Hạ cảnh chiềm đoạt, người phản kháng trong tộc đã bị giêt sạch, vì ta vừa hay có việc bên ngoài nên mới may mắn thoát được."
Nói đến phần sau, không biết Trương Ứng Kỳ nhớ tới chuyện gì mà nghiền răng nghiên lợi, hận ý nồng đậm nơi khóe mắt như đã hóa thành thực chất.
Thế gia kia mạnh lắm à?” Lục Huyền tò mò hỏi.
“Không kém một số tông môn tại Ly Dương cảnh.” Trương Ứng Kỳ găn từng câu một. “Đa tạ Trương đạo hữu đã giúp ta giải thích nghỉ hoặc, chờ Lục mô suy nghĩ một chút, qua một đoạn thời gian sẽ cho đạo hữu một câu trả lời thuyết phục.” Lục Huyền nói xong, là lập tức cùng Mộc đạo nhân rời đi.
“Mộc đạo hữu, dẫn ta đến chỗ của Nho tu Luyện Khí viên mãn kia đi." Lục Huyền lộ vẻ mặt như thường, trầm giọng nói.
“Được, Lục tiền bối.” Lão giả cao lớn đi phía trước, vừa dân đường vừa giới thiệu cho Lục Huyền tình huổng của một vị Nho tu khác: “Nho tu Luyện Khí viên mãn này tên là Hồng Khinh Hải, vì không đủ sức trả tiền thuê đắt đỏ ở Thiên Tỉnh Động nên ở trong một khu phường thị loại nhỏ gần Trích Tỉnh Lâu, hãn cũng được ta mời tới đây rồi." Chẳng mấy chốc hai người đã tới bên ngoài một quán rượu, Mộc đạo nhân kích phát một tầm phù lục đưa tin, mãy hơi thở sau đã có một thanh niên từ trong quán rượu đi ra. “Bái kiến hai vị tiền bối!"
“Lục tiền bối, vị này chính là Hồng Khinh Hải Hồng đạo hữu, Luyện Khí viên mãn, cách Trúc Cơ chỉ có một đường.” Lão giả chỉ vào thanh niên, giới thiệu gã với Lục Huyền.
Vóc dáng thanh niên này chỉ dừng ở mức trung bình, đồng tử đen trắng rõ ràng, nhìn qua cực kỳ thông minh lanh lợi, người mặc thanh sam, toát ra khí tức sách vở nồng đậm.
“Hồng tiểu hữu, vị này là Lục Huyền tiền bối, Lục tiền bối có việc tìm ngươi, nếu ngươi phù hợp yêu cầu thì có thể đó chính là đại cơ duyên với ngươi đấy."
Thanh niên nghe vậy, nét mặt lại càng thêm kính cẩn.
“Hồng tiểu hữu, không biết có thể trả lời mây câu hỏi của Lục mô. không?” Giọng điệu của Lục Huyền hết sức hòa nhã, thoáng cái đã khiển sự khẩn trương trong lòng thanh niên kia giảm đi rât nhiều. “Văn bối nhất định sẽ biết gì nói nãy, không hề giâầu giềm!"
“Được.” Lục Huyền gật đầu: “Không biết tiểu hữu có xuất thân và lai lịch thề nào, đền Thiên Tỉnh Động bao lâu rổi và vì sao lại đến đây?”
“Văn bối xuất thân bình thường, phụ thân là một tiểu tú tài, tu vi nông cạn, song thân qua đời sớm. Bản thân có mấy phần thiên phú Nho đạo nên tiền vào Tắc Hạ Học Cung cầu học. Từ khi tới Thiên Tỉnh Động tại Ly Dương cảnh đến nay vân chưa đến ba năm, sở dĩ ta phải rời khỏi Đại Hạ cảnh vì từng đặc tội với nhỉ tử của một vị Đại Nho trong học cung, bị đổi phương chèn ép đủ mọi mặt, ta không chịu nổi nhục nhã nên đành phải rời xa quê hương, tới Thiên Tỉnh Động này.” Lục Huyền khẽ gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận