Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 999: Cầu Được Ước Thấy!

Chương 999: Cầu Được Ước Thấy!Chương 999: Cầu Được Ước Thấy!
Ý niệm trong đầu biến mất, một miếng ngọc giản màu trắng bạc đã xuất hiện trong tay Lục Huyền. Mặt ngoài của ngọc giản có rất nhiều ngũ sắc linh lôi, nhiều đến vô biên vô hạn, khi năm trong tay sẽ cảm nhận được một chút tê dại mơ hồ. Lục Huyền tập trung tỉnh thần, trong nháy mắt đã biễt được toàn bộ tin tức chỉ tiêt bên trong ngọc giản.
[Ngũ Lôi Chính Pháp, thần thông cấp thấp, sau khi nắm giữ có thể dân động, triệu hổi ra Ngũ Hành linh lôi, bộc phát ra lực lượng lôi điện cường đại trong nháy mắt, tạo thành đả kích mang tính hủy diệt đối với mục tiêu. ]
[ Vị trí hoàn cảnh khí tức lôi linh càng nồng đậm, số lượng Ngũ Hành linh lôi có thể dân phát ra càng nhiều, uy năng càng mạnh, thậm chí còn có thể dẫn động hải dương lôi đình, tiến hành công kích toàn khu vực không phân biệt địch - ta. }
"Thần thông cấp thấp!" Trong lòng Lục Huyền mừng rỡ vô cùng, chờ mãi, cuối cùng hắn cũng mở được một môn thần thông từ bên trong quầng sáng rồi.
Lúc trước, hắn từng mở ra thần thông Nhiếp Hồn Huyết Chưởng ) , nhưng phương thức tu luyện của loại thần thông này có chút tà dị, lại cộng thêm khả năng làm cho người tu luyện phát sinh dị hoá, đến cuối cùng, hắn đã quyết định không tu luyện nó mà tìm cơ hội bán ra bên ngoài.
Hắn vẫn luôn tin tưởng chắc chắn rằng, linh điền trong động phủ của mình có nhiều linh thực cao giai như vậy, thì kiểu gì cũng có thể mở ra một môn thần thông càng thêm quý hiểm và lợi hại hơn. Và không phải hôm nay hắn đã cầu được ước thấy rồi sao?
Hắn lập tức đặt miếng ngọc giản màu trăng bạc kia lên mi tâm, lại rót linh thức vào trong đó, bắt đầu cần thận tìm hiểu phương pháp tu luyện môn thần thông bên trong. "Thần thông Ngũ Lôi Chính Pháp này đã tăng thêm cho ta một loại thủ đoạn công kích mạnh mẽ, có thể dẫn động Ngũ Hành linh lôi oanh kích mục tiêu, càng có thể khắc chẽ các loại hình âm tà yêu ma khác. " Lục Huyền âm thầm nghĩ trong lòng.
Năm gốc Ngũ Lôi Tịnh Đế Hoa còn lại đều đã tiến vào giai đoạn hoàn toàn trưởng thành, đoán chừng trong vòng một - hai tháng sắp tới, hắn lại có thể nhận được quầng sáng từ chúng rồi, bởi vậy hắn cũng không vội vã đi dùng Thần Mộc Thanh Hồ thúc chín chúng.
Trong nửa tháng tiếp theo, hắn vẫn luôn ở trong động phủ.
Tuy không cần bế quan tu luyện, nhưng môi ngày vân trôi qua cực kỳ phong phú, nếu không đi bồi dưỡng linh thực, chăn nuôi linh thú, hắn sẽ tìm hiểu các loại công pháp thần thông lấy được từ bên trong quầng sáng.
Hôm đó, khi hắn đang xem xét linh thực trong linh điền, đột nhiên bên ngoài động phủ lại truyền đến một giọng nói hùng hồn: "Lục tiền bối, văn bối là Liêu Sùng của Hải Lâu thương hội, từng có duyên gặp mặt tiến bôi mây lấn, lần này văn bôi cô ý tới đây để đưa mầm non Ô Canh Mộc cho tiền bối ngài. "
Linh thức lướt đi, Lục Huyền nhanh chóng phát hiện ra một vị tu sĩ trung niên khí chất trầm ổn, người này có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, thần thái kính cần, đang cúi đầu chờ ở bên ngoài động phủ.
"Người chuyển cây đến rồi." Khóe miệng Lục Huyền mỉm cười. Chuyện là lần trước khi Lục Huyền đền phân bộ của thương hội xử lý linh thực ngoại vực, hăn từng đi hỏi nữ tu họ Văn kia, sau đó từ trong miệng nàng biết được trong phân lâu không có cây non Ô Canh Mộc, bởi vậy, trước khi rời đi, hắn đã dặn dò đồi phương hãy lưu ý thu thập cây non Ô Canh Mộc từ các phân lâu còn lại giúp mình, thật không ngờ nữ tu kia làm việc càng thêm chu toàn, còn cố ý để người đưa tới tận động phủ cho hẳn.
"Ngược lại đã giảm bớt cho ta không ít sức lực."
Lục Huyền cảm thấy khá hài lòng đối với việc nữ tu kia tự mình chủ trương làm chuyện này, thân hình nhanh chóng lóe lên, lập tức đi ra bên ngoài động phủ.
"Tham kiến Lục tiền bối!" Tu sĩ trung niên chú ý tới bóng người Lục Huyền vừa xuât hiện, đã khom lưng thi lễ nói.
"Hóa ra là Liêu đạo hữu, đã làm phiền ngươi rồi." Lục Huyền lạnh nhạt nói ra. Hắn cũng có chút ân tượng đối với vị tu sĩ này, thời điểm hắn đi tới phân lâu của thương hội có gặp qua đối phương mấy lần. "Lục tiền bối, đây là mười cây giống Ô Canh Mộc do Văn lâu chủ giao cho ta, kính xin tiền bối xem qua." Tu sĩ trung niên đưa tay phẫt một cái, trước mặt đã xuất hiện mười gốc cây non thăng tắp màu đen nhánh, chúng chính là Õ Canh Mộc trước kia Lục Huyền đã trồng qua. "Phẩm chất đều không tệ lắm." Lục Huyền hài lòng gật đầu.
Đám cây non Ô Canh Mộc này đều là thứ hãn cổ ý đi thu thập, mục đích đương nhiên là để thu hoạch thêm mầy gói kinh nghiệm Bách Luyện Tỉnh Yếu ) , nhằm để cao một chút trình độ luyện khí của mình rấi. "Mười cây Ô Canh Mộc non này cần bao nhiêu linh thạch?" Hắn chỉ vào cây non phía dưới hỏi.
"Theo lời Văn lâu chủ nói, mỗi cây non có giá bồn ngàn năm trăm linh thạch hạ phẩm.” Tu sĩ trung niên cúi đấu nói.
"Nơi này có bốn trắm năm mươi viên linh thạch trung phẩm, ngươi xem qua một chút đi. "
Một đống linh thạch trung phẩm rực rỡ được đưa đến trước mặt tu sĩ trung niên kia. Lục Huyền vốn không có bất cứ dị nghị gì đôi với giá tiền này, bởi nều đi mua từ nơi khác thì khăng định là khoản linh thạch hắn cần tiêu phí sẽ nhiều hơn không ít.
'Vãn bối kiểm kê xong, số lượng linh thạch không sai." Tu sĩ trung niên cẩn thận từng li từng tí cất đống linh thạch trung phẩm vào túi trữ vật ngay trước mặt Lục Huyền. "Ngươi đi xa như vậy tới đây, có muốn vào động phủ của ta ngồi một chút hay không?" Lục Huyền mỉm cười hỏi.
"Không dám quấy rầy tiền bối thanh tu, vẫn bồi xin cáo từ. " Liêu Sùng vội vàng nói, tu vỉ của Lục Huyền cao hơn gã một đại cảnh giới, lại kiêm chức vị khách khanh của thương hội, địa vị tôn quý vô cùng, gã sợ mình sẽ chọc cho đôi phương không vui, đương nhiên là không có can đảm tiến vào động phủ của Lục Huyền.
“Được, ta cũng không miễn cưỡng, ngươi hãy cầm lấy những trái linh quả này, thưởng thức ở trên đường."
Lục Huyền thấy thái độ của đối phương kiên định như thê, không có quá mức miên cưỡng, lại tặng cho Liêu Sùng mãy trái Băng Hỏa linh quả làm thù lao gã mang theo cây non tới.
"Đa tạ Lục tiền bối!" Liêu Sùng được ưu ái mà sợ hãi, gã thực sự không ngờ Lục Huyển lại bình dị gần gũi như thế, hai tay nhận lấy mấy trái linh quả, cẩn thận cầm ở trong tay, sợ sẽ làm rơi xuông đât. Sau đó, gã từ biệt Lục Huyền, nhanh chóng điều khiển một thanh phi kiếm tam phẩm, tiến vào trong lôi mang nhỏ xíu vô biên vô hạn. "Văn lâu chủ thật là nhiệt tình." Lục Huyền tiến vào động phủ, lập tức trồng mười gốc Ô Canh Mộc xuống linh nhưỡng, sau khi thi triển Linh Vũ Thuật, lại không khỏi cảm khái một câu.
Hắn chỉ nói một câu đơn giản là nhờ nữ tu kia hồ trợ lưu ý giùm mình một chút, vốn dĩ hắn dự định lần sau khi đi qua phân lâu sẽ mua cây non mang về, thực sự không ngờ hiệu suât của vị Văn lâu chủ kia lại cao như thể, nàng trực tiếp thu thập đủ cây non Ô Canh Mộc hắn cần, lại nhanh chóng đưa đền động phủ của hắn trước rồi.
"Đợi cho đến khi thu hoạch thêm mãy gói kinh nghiệm luyện khí nữa, đoán chừng ta có thể miễn cưỡng trở thành một vị đại sư luyện khí rồi." Lục Huyền âm thầm suy nghĩ, sau đó đi vào khu vực linh điền có phủ một tầng lôi sa màu trắng bạc bên trên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận