Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1219: Tại Hạ Bội Phục!

Chương 1219: Tại Hạ Bội Phục!Chương 1219: Tại Hạ Bội Phục!
Có sự tồn tại của Hòa Quang Trần, Lục Huyền hoàn toàn không cần lo lắng về giai đoạn sinh trưởng ban đầu của loại linh thực đến từ Phật quốc thần bí này.
Ngoại trừ vài cọng linh thực thất phẩm này ra, bên trong động thiên không trọn vẹn còn đang gieo trồng hai gốc linh thực lục phẩm cực kỳ quý hiếm, theo thứ tự là Hoàng Lương Mộc và Trùng Đồng Hoa.
Hoàng Lương Mộc đã gieo trông nhiều năm giờ cũng tiến vào giai đoạn trưởng thành nhanh chóng rồi. Khi bước vào phạm vi mấy trượng xung quanh linh mộc, dường như tâm thần đã bất tri bất giác rơi vào trầm luân. Cũng may linh thức của Lục Huyền rất cường đại, mới có thể giữ vững bản tâm, không ngã vào mộng đẹp vô tận. Một gốc linh thực lục phẩm khác là Trùng Đồng Hoa đã mọc rễ nảy mầm dưới sự tẩm bổ của dị đồng yêu thú tứ phẩm do thương hội thu thập giúp, cành lá non mầm giống như huyết văn nhàn nhạt bên trong tròng mắt, nhìn qua sẽ có cảm giác đầu váng mắt hoa.
Sau khi Lục Huyền bồi dưỡng toàn bộ đám linh thực một phen, trong đầu lại không khỏi hiện lên cảnh tượng lúc mình câu được Ám Minh Ngư khi trước.
“Chỉ câu một lát, mang mấy con linh ngư đặc sản về cho đám nhóc trong Lôi Hỏa Tinh Động rồi thôi.”
Lâu rồi không câu, tay hắn cũng thấy hơi ngứa. Dù sao thì hắn cũng không cần tu hành, đi câu vừa giải trí vừa có thể nhận được bảo vật từ Thiên Bảo Chân Hà, bên cạnh đó, hắn đang nắm giữ năng lực có thể nhận biết chính xác sở thích của các loại linh ngư thủy thú dưới lòng sông kia, độ khó khi thả câu thấp hơn rất nhiều so với những tu sĩ khác. Nghĩ đến là làm, hắn lập tức bay ra khỏi sương mù, thúc giục năm lá Tinh Đấu Kỳ bảo vệ tốt khu động thiên không trọn vẹn, sau đó ngự sử một đạo kiếm quang ởi tới vị trí từng thả câu lần trước.
“Ö? Thạch đạo hữu, ngươi vẫn ở đây câu bảo vật à?” Vừa đi tới con sông Thiên Bảo Chân Hà vắt ngang vòm trời, Lục Huyền đã nhìn thấy gã tu sĩ yêu thích câu bảo vật mình từng kết bạn lần trước.
“Thì ra là Lục đạo hữu!” Ban đầu khi Thạch Tử Thần phát hiện có người tới gần, trên mặt đã lộ ra vẻ cảnh giác, nhưng sau khi linh thức nhận ra khí tức của Lục Huyền, mới lập tức thở phào một hơi. Gã không để ý tới Lục Huyền, hai con mắt đỏ đậm cứ một mực nhìn chằm chằm vào cái phao câu vẫn đang lơ lửng ngay giữa dòng sông.
“Không ngờ sau gần hai năm Lục mỗ mới quay lại mà đạo hữu vẫn câu bảo vật ở vị trí cũ.” Lục Huyền vừa cười nói vừa bước tới gần chỗ gã, lại lấy ra một bình Băng Tủy Linh Nhưỡng nhỏ từ bên trong túi trữ vật, ném cho Thạch Tử Thần đang cực kỳ tập trung kia.
“Đa tạ.” Có lẽ do lần trước đã được thưởng thức linh nhưỡng Lục Huyền tặng cho nên trong lòng Thạch Tử Thần cũng không còn quá đề phòng hắn nữa, gã dùng linh thức đảo qua, xác nhận không có dị thường mới uống một ngụm.
Lục Huyền ngồi xuống bân cạnh, vừa quan sát gã cầu vừa tùy ý tán gẫu.
“Thạch đạo hữu cố chấp thế này thực sự khiến Lục mỗ khâm phục vô cùng.” Hắn thốt lên một câu từ tận đáy lòng. Nói thật, nếu bảo hắn cứ ngồi suốt mấy năm bên bờ sông thả câu kiểu này thì dù có thu hoạch, cũng khó mà kiên trì nổi.
“Không có cách nào khác, tại khoảnh khắc nhìn thấy linh ngư thủy thú mắc câu thật sự khiến người ta trầm mê khó bỏ, huống chỉ còn có khả năng nhận được những loại bảo vật khác nữa.” Thạch Tử Thần thuận miệng đáp. “Thạch đạo hữu ở lại Thiên Bảo Chân Hà này suốt hai năm, không biết đã câu được mấy con linh ngư rồi?” Lục Huyền không nén nổi tò mò hỏi thêm một câu.
Thạch Tử Thần giữ im lặng nhưng mọi chuyện ra sao, không cần nói cũng hiểu. Lục Huyền lập tức đứng thẳng người, trong lòng lại có thêm vài phần khâm phục. Nếu thỉnh thoảng có linh ngư thủy thú mắc câu thì hắn còn có thể kiên trì được một đoạn thời gian, nhưng nếu ngồi mãi vẫn không thu hoạch được gì thì thú thật, hắn tuyệt đối không thể ở lại chỗ này tới hơn hai năm được. “Cũng không còn cách nào khác, bảo vật khó giành được, ngươi đi thăm dò bí cảnh cũng không dám đảm bảo mình nhất định có thể tìm được bảo vật, mà ngược lại chỉ hơi bất cần một chút lại có thể gặp phải nguy hiểm tới tính mạng rồi.” Thạch Tử Thần bất đắc dĩ nói. Nghe Lục Huyền hỏi như vậy, trong lòng gã cũng có nỗi khổ không nói nên lời. Lần trước khi nhìn thấy Lục Huyền chưa tới nửa tháng đã câu được ba con Ám Minh Ngư, gã mới nhìn trúng điểm câu này rồi chờ sau khi Lục Huyền rời đi là lập tức chạy qua chiếm lẫy, vốn tưởng rằng bản thân có thể câu được chừng một - hai con Ám Minh Ngư, nhưng câu suốt một năm mà tới cái bóng của Ám Minh Ngư đi đến cắn câu cũng không có.
Thỉnh thoảng cũng có những loại linh ngư khác cắn câu, nhưng gã không thể kéo chúng nó lên bờ được, cuối cùng đầu thất bại trong gang tấc.
“Đúng rồi Thạch đạo hữu, Lục mỗ có chuyện này muốn hỏi thăm.”
“Lục đạo hữu cứ nói đi đừng ngại.” Thạch Tử Thần vừa uống một bình Băng Tủy Linh Nhưỡng nên thái độ với Lục Huyền cực kỳ khách khí.
“Tại hạ nghe nói thi thoảng sẽ câu được yêu ma âm tà bên trong Thiên Bảo Chân Hà, không biết chuyện này có thật hay không? Lục mỗ chỉ là một gã linh thực sư, nếu không may đụng phải yêu ma thì rất có thể sẽ rơi vào tình huống cửu tử nhất sinh, bởi vậy ta muốn thỉnh giáo Thạch đạo hữu, phải làm sao để tránh né được yêu ma âm tà đây?” Lục Huyền nghỉ hoặc hỏi.
Trong tay hắn có ba gốc Hồn Trùng Khuẩn có sức hấp dẫn rất lớn với yêu ma, nhưng lại lo thực lực của bản thân không đủ, tùy tiện câu lên ngược lại sẽ mang tới nguy hiểm, thế nên mới muốn thu thập thêm tin tức từ chỗ tay câu cá lão luyện có thâm niên như Thạch Tử Thần.
Nhưng hắn cũng cân nhắc đến tình huống bị đối phương cho rằng mình có hứng thú với chuyện câu yêu ma, như vậy còn có khả năng rước lấy ngờ vực vô căn cứ, vì thế mới dò hỏi ngược lại. “Lục đạo hữu không cần lo, đúng là trong Thiên Bảo Chân Hà có yêu vật tà ma, nhưng lại cực kỳ hiếm thấy. Bình thường chúng chỉ ẩn nấp ở một số vị trí đặc biệt, hoặc là lúc linh triều bộc phát thì xác suất chúng xuất hiện mới lớn hơn một chút mà thôi. Bởi vậy lúc bình thường câu bảo vật, khả năng gặp phải yêu ma âm tà là rất nhỏ.” Thạch Tử Thần giải thích cặn kẽ. “Thì ra là thế.” Lục Huyền khẽ gật đầu.
“Đa tạ Thạch đạo hữu đã giúp ta giải thích nghi hoặc, Lục mỗ ngứa tay lắm rồi, cũng muốn thử vận may xem thế nào.” Hắn chắp tay nói với Thạch Tử Thần.
“Chúc Thạch đạo hữu có thể câu được thật nhiều linh ngư thủy thú.”
Sau đó, Lục Huyền đi dọc theo bờ sông, chọn một vị trí thích hợp ở cách đó vài dặm rồi lấy Mặc Ngọc Linh Can và mồi câu ra. Chờ chuẩn bị xong xuôi, hắn dùng sức vung linh can lên, linh quang lưu chuyển bên ngoài linh can, dây câu được luyện chế từ Băng Tàm T¡ mang theo Trầm Hương Câu lập tức vươn ra hơn mười trượng, rơi vào trong Thiên Bảo Chân Hà. Chớp mắt đã qua ba ngày. “Lạ thật, vùng nước này không còn con Ám Minh Ngư nào sao?” Trên mặt Lục Huyền lộ vẻ nghi hoặc, cánh tay dùng sức nhấc lên, Trầm Hương Câu móc theo mồi câu nhanh chóng chui ra từ chỗ sâu dưới đáy nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận