Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 571: Tiến Vào Kiếm Trì!

Chương 571: Tiến Vào Kiếm Trì!
Lục Huyền không một dấu vết, lập tức lùi lại phía sau mấy bước, nhẹ nhàng ném linh quả kiếm khí trong tay lên, cảm nhận được Dưỡng Huyền Vỏ Kiếm bên hông đang rung động.
Phải biết rằng, từ khi nhìn thấy rất nhiều đệ tử Kiếm đường, Lục Huyền đã có thể cảm nhận được một loại ham muốn xuất phát từ trong vỏ kiếm của mình, nhất là sau khi mười trái Kiếm Quả xuất hiện thì khát vọng này càng lên đến đỉnh điểm.
"Vỏ kiếm của ta cũng đã đói khát rồi." Lục Huyền không khỏi nghĩ ngợi.
Sau khi Kiếm Vô Hà dặn dò chi tiết về các vấn đề liên quan khi tiến vào Kiếm Trì, nàng lại lấy một đoạn kiếm nhận đen nhánh ra, trực tiếp rót lượng lớn linh lực vào trong kiếm nhận đen nhánh.
Chẳng mấy chốc, phía trên kiếm nhận đã xuất hiện vô số kiếm quang màu đen nhánh, chỉ trong nháy mắt kiếm quang đã tràn ngập toàn bộ đại điện, tùy ý bắn nhanh đi.
Kiếm Vô Hà ấn pháp quyết, một luồng kiếm ý cường đại vô cùng bay lên từ giữa đại điện, quấn lấy Lục Huyền và mọi người trong phòng rồi biến mất ngay lập tức.
"Đây chính là Kiếm Trì thần bí kia?" Tâm thần Lục Huyền thoáng rơi vào trạng thái ngẩn ngơ, chừng mấy nhịp thở sau, hắn mở mắt ra, mới phát hiện mình đã tiến vào một vùng không gian kỳ dị. Một thế giới tràn đầy kiếm khí.
Mặt đất phủ đầy những tàn tích của vô số phi kiếm, thỉnh thoảng lại có những luồng kiếm khí kiếm quang sắc bén với nhiều hình dạng và kích cỡ khác nhau bắn ra từ bên trong.
Kiếm khí trong không trung nhiều đến mức có cảm giác chúng đã che phủ cả bầu trời rồi, bên tai không ngừng vang lên âm thanh kiếm khí rít gào mỗi lúc chúng nó bay qua, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy kiếm khí cường đại xông thẳng lên trời ở phía xa xa, đi kèm với từng tiếng kiếm ngân rung động.
"Không sai, đây chính là Kiếm Trì, là khu vực hạch tâm nhất của Kiếm đường. Nội tình sâu vượt quá sức tưởng tượng, cũng không biết bên trong có bao nhiêu thanh phi kiếm phẩm cấp cao, thậm chí còn có tin đồn rằng, từng có đồng môn đạt được bảo vật kiếm hoàn phi kiếm cấp bậc ngũ phẩm từ trong này." Một giọng nói ôn hòa vang lên ở khoảng cách khá gần Lục Huyền, hắn nhìn theo hướng âm thanh truyền ra. Người vừa lên tiếng là Chung Bạch Ngọc, vị tu sĩ phúc hậu trông giống như Phật Di Lặc vừa gặp mặt lúc trước.
Đối phương vừa dứt lời, không đợi Lục Huyền đáp lại, dường như đám kiếm khí vô hạn xung quanh đã cảm nhận được khí tức kỳ lạ của đám người Lục Huyền, chúng đồng thời phát ra một tiếng kiếm ngân vang dội rồi ùa lên, nhanh chóng tấn công hai người Lục Huyền.
Gần như ngay sau đó, một luồng kiếm quang màu trắng bạc khổng lồ lại đột ngột xuất hiện cách đó mấy chục thước, chỉ trong nháy mắt đã lao tới trước mặt hai người.
Lục Huyền chỉ cảm thấy trước mắt mình là một màu trắng xóa, đầu óc rơi vào choáng váng. Đúng lúc hắn đang muốn thúc giục Thanh Phù Lữ tránh thoát kiếm quang thì bỗng nhiên trái Kiếm Quả trong tay hắn lại tự bay ra ngoài.
Một cảnh tượng kỳ diệu khó nói nên lời lập tức phát sinh, chỉ thấy đống kiếm khí vốn đang bên trong điên cuồng ngang ngược bên trong cùng với luồng kiếm quang màu trắng bạc mang theo khí thế khó mà chống đỡ được, kể cả vô số kiếm khí sắc bén không chỗ nào không có mặt, lại đồng thời dừng công kích, nhẹ nhàng vòng qua hai người Lục Huyền.
"Lục sư đệ đừng hoảng sợ, có Kiếm Quả trong tay, kiếm khí bên trong Kiếm Trì sẽ không chủ động công kích chúng ta." Chung Bạch Ngọc thấy dáng vẻ thận trọng của Lục Huyền, lập tức cất tiếng trấn an hắn.
"Đây là lần đầu tiên sư đệ tiến vào Kiếm Trì, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng nhìn thấy nhiều kiếm khí đồng thời tấn công mình như vậy, vẫn không thể giữ vững tinh thần được." Lục Huyền chủ động giải thích.
"Ta đã từng tới nơi này một lần, cho nên kinh nghiệm phong phú hơn Lục sư đệ một chút."
"Chung sư huynh, theo như sư huynh nói thì kiếm khí ở khắp Kiếm Trì này sẽ không chủ động công kích tu sĩ bổn tông, nhưng nếu xảy ra tình huống đặc biệt thì sao? Ví dụ chẳng may có đồng môn không cẩn thận làm mất Kiếm Quả, hoặc lúc hàng phục phi kiếm, Kiếm Quả bị hư hại trong quá trình tranh giành thanh kiếm kia cùng với những đồng môn khác trong tông môn, liệu có dẫn tới kiếm khí quần công hay không?" Lục Huyền tò mò hỏi.
"Nếu làm mất Kiếm Quả hoặc hư hỏng, đương nhiên nó sẽ không còn tác dụng che chở cho tu sĩ nữa. Mặc dù tình huống này có nhiều nguy hiểm, nhưng vẫn không phải là vấn đề lớn. Đồng môn có thể bước vào Kiếm Trì đều có năng lực chống đỡ kiếm khí bên trong Kiếm Trì một hồi, trong quá trình này, người xui xẻo nọ hoàn toàn có thể cầu viện những đồng môn khác cũng sở hữu Kiếm Quả. Giả dụ không còn cách nào khác, người kia cũng có thể liên lạc khẩn cấp với sư thúc Kết Đan quản lý Kiếm Trì." Chung Bạch Ngọc vừa dẫn Lục Huyền từ từ đi xuyên qua kiếm khí khắp bầu trời vừa giải thích.
"Thì ra là thế." Lục Huyền khẽ gật đầu, bàn tay lập tức hóa thành ngọc lưu ly trong suốt, chủ động chạm vào những luồng kiếm khí nhỏ bé quanh mình.
Kiếm khí cảm nhận được khí tức quen thuộc trên Kiếm Quả, lại chủ động né tránh bàn tay Lục Huyền giống như một con cá bơi.
"Lục sư đệ, chắc hẳn sư đệ đã rõ, trong Kiếm Trì có nuôi dưỡng rất nhiều phi kiếm kiếm hoàn phẩm cấp cao. Thời gian nuôi dưỡng càng dài, không ít những thanh kiếm cũng bắt đầu xuất hiện dị tượng, thậm chí còn sản sinh ra một tia linh tính. Ví dụ như luồng kiếm quang màu trắng bạc vừa rồi, nếu ta đoán không lầm thì hẳn là kiếm quang nọ phát ra từ một thanh phi kiếm tam phẩm. Trong Kiếm Trì có rất nhiều phi kiếm tam phẩm, nếu Lục sư đệ không có lòng tin thu được phi kiếm hay kiếm hoàn tứ phẩm, thì trước tiên có thể thu hoạch một thanh tam phẩm cho chắc ăn."
Thời gian đệ tử Kiếm đường được ở lại trong Kiếm Trì có hạn, chỉ chừng nửa ngày, trong kỳ hạn ấy, bọn họ sẽ mất rất nhiều thời gian để tìm kiếm và hàng phục phi kiếm, kiếm hoàn phẩm cấp cao. Ngoài ra để tránh xuất hiện tình huống có người thu phục quá nhiều phi kiếm, Kiếm đường đã quy định mỗi đệ tử chỉ được thu hoạch tối đa là hai thanh phi kiếm.
Thường có những đệ tử vì không muốn lãng phí cơ hội trân quý ở trên phi kiếm kiếm hoàn tam phẩm, chỉ một lòng muốn thu được phi kiếm phẩm cấp càng cao, càng trân quý hơn, mà đến cuối cùng, đã biến thành một chuyến không công, chẳng có thu hoạch.
"Nếu sư đệ tìm được thanh kiếm yêu thích, có thể sử dụng kiếm kỹ đi chinh phục nó, còn nếu không thể thu phụ được nó thì có thể thử dùng cảnh giới tu vi mạnh mẽ tới cưỡng chế nó. Không còn cách nào khác nữa, ánh mắt của đám phi kiếm phẩm cấp cao bên trong Kiếm Trì đều rất kiêu ngạo, kén chọn, chỉ khi gặp phải Tiên Thiên Kiếm Thể như Kiếm Vô Hà sư tỷ, chúng mới chủ động sáp lại gần thôi. Còn những người như chúng ta mà đến gần, thanh kiếm vô cùng linh tính này còn biết chủ động tránh né cơ. Vì vậy, nếu đụng phải phi kiếm yêu thích, cần phải nắm bắt cơ hội thoáng qua đó và chinh phục chúng với tốc độ nhanh như chớp." Chung Bạch Ngọc cười khổ, lại tiếp tục lên tiếng nhắc nhở Lục Huyền.
"Có thiên phú đúng là muốn làm gì thì làm." Lục Huyền cũng đồng ý với đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận