Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 837: Trò Chơi Nhỏ!

Chương 837: Trò Chơi Nhỏ!
“Chín vạn bốn nghìn.” Không đợi trung niên hòa nhã chủ trì phiên đấu giá lên tiếng nhắc nhở, Lục Huyền đã nhẹ nhàng tăng thêm bốn nghìn linh thạch hạ phẩm. Dù không nói một câu hung hăng nào, nhưng mọi người ở đây đều cảm nhận được quyết tâm nhất định phải có được vật này của hắn.
“Chín vạn sáu nghìn, đạo hữu nhường linh chủng này cho tại hạ được không? Tại hạ nhất định sẽ có quà cảm ơn khác.” Lần này, cái giá do vị tăng nhân chân trần kia hô lên đã không còn cao như vừa nãy nữa, đồng thời đối phương cũng truyền âm nói chuyện với Lục Huyền đang đứng cách đó không xa.
“Mười vạn.” Nét mặt Lục Huyền vẫn rất thản nhiên, hắn lại một lần nữa tăng thêm bốn nghìn linh thạch hạ phẩm.
Đây là linh chủng lục phẩm đấy, nếu bỏ lỡ thì không biết đến bao giờ hắn mới có thể gặp được nó một lần nữa, trong lòng đã quyết chí nên không hề bị ảnh hưởng bởi lời nói của tăng nhân.
“Xin lỗi, tại hạ cũng muốn có hạt linh chủng này.” Hắn trả lời tăng nhân.
Tăng nhân bên kia hít sâu một hơi, thoáng ổn định chút cảm giác nôn nóng buồn bực trong lòng, bắt đầu không ngừng cân nhắc giữa lợi và hại khi cố gắng tranh giành hạt linh chủng này.
Vị tu sĩ Trúc Cơ kia đã nâng giá linh chủng Tọa Phật Liên đến mười vạn linh thạch hạ phẩm, và trên thực tế, dùng cái giá này để mua một hạt linh chủng coi như đã vượt quá giá trị của bản thân nó rồi. Mà quan trọng hơn là quyết tâm đối phương vừa thể hiện ra còn mãnh liệt hơn cả chính gã. Thêm nữa, gia sản của đối phương hùng hậu như thế, đoán chừng bối cảnh cũng không hề tầm thường…
Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng ý định dựa vào tu vi để chèn ép người ta trong lòng gã cũng tan biến.
“Mười vạn lần một.”
“Mười vạn lần hai.”
“Mười vạn lần ba! Thành giao! Chúc mừng vị đạo hữu này!” Tu sĩ trung niên hòa nhã hô lên, Tọa Phật Liên lục phẩm đã thuộc về Lục Huyền.
“Tọa Phật Tọa Phật, cũng không biết có thể tọa được Quan Âm không?” Trong đầu Lục Huyền hiện lên một loại suy nghĩ vô cùng hoang đường, đồng thời trong lòng cũng vui sướng không gì tả nổi.
Sau khi mua được linh chủng Tọa Phật Liên lục phẩm, Lục Huyền cũng không để ý đến những bảo vật khác nữa mà lặng lẽ đi tới phía sau quầng sáng, lấy được linh chủng từ trên tay một vị tu sĩ Kết Đan của Hải Lâu thương hội.
“Lại có một hạt linh chủng lục phẩm hiếm thấy rồi.” Hắn nhìn hư ảnh tiểu hóa thượng ngây thơ khả ái bên trong linh chủng, khẽ cười hắc hắc nói.
Trong linh điền của hắn chỉ có rải rác vài loại linh chủng lục phẩm, mỗi lần có được một loại như vậy đều không dễ dàng, có thể tăng thêm một loại mới, còn là linh thực hiếm thấy có liên quan tới Phật môn thế này, cũng khiến Lục Huyền vô cùng hài lòng.
Sau khi lấy được linh chủng, hắn lặng lẽ trở lại giữa đám tu sĩ.
Cuộc bán đấu giá này đã tiến vào giai đoạn kết thúc. Mấy món bảo vật cuối cùng đều là thất phẩm, khiến cho mười mấy vị Nguyên Anh Chân Quân và rất nhiều Kết Đan Chân Nhân đang có mặt tranh đoạt điên cuồng.
Lục Huyền chỉ đứng một bên lẳng lặng quan sát.
Trong mấy món bảo vật thất phẩm này vốn không có linh chủng, tuy hắn cũng muốn có bảo vật nhưng tâm tư cạnh tranh lại không quá mãnh liệt. Thêm nữa, ngay cả khi thực sự có linh chủng thất phẩm xuất hiện đi chăng nữa thì với số linh thạch hắn đang có hiện giờ, hẳn là rất khó để cạnh tranh với những tu sĩ Kết Đan và Nguyên Anh kia. Trừ khi lấy ra mấy món bảo vật ngũ phẩm lục phẩm trên người để thế chấp, nhưng tạm thời Lục Huyền còn không có ý định đó, vì suy nghĩ cho cái mạng nhỏ này, hắn quyết định đợi sau khi đột phá Kết Đan mới bán bớt một số bảo vật ngũ phẩm không có mấy tác dụng với mình.
“Hội đấu giá của Hải Lâu thương hội lần này đã thành công viên mãn!” Tu sĩ trung niên hòa nhã kia lên tiếng nói.
“Chúc mừng các vị đạo hữu và tiền bối nhận được bảo vật mình yêu thích. Các đạo hữu đã lỡ hẹn với bảo vật cũng đừng thất vọng, hội đấu giá lần sau nhất định sẽ xuất hiện càng nhiều bảo vật quý hiếm hơn, chắc chắn có thể giúp các ngươi thắng lợi trở về.”
“Tiếp theo vẫn còn một trò chơi nhỏ khác, hiện các vị đang ở bên trong bảo lâu của Hải Lâu thương hội. Dù không nói ra thì hẳn là các vị cũng biết rõ, bảo lâu của thương hội chúng ta vốn là một món pháp bảo cao giai, đã uẩn dưỡng ra một luồng khí linh từ lâu rồi. Khí linh đại nhân ham chơi, muốn chơi một trò chơi nhỏ với các vị, nếu có hứng thú thì có thể tham gia, rất có thể thông qua trò chơi này các vị sẽ nhận được một món bảo vật hiếm thấy.” Giọng nói nhã nhặn của vị tu sĩ trung niên kia truyền vào tai tất cả những tu sĩ đang có mặt.
Ngay sau đó một tia bảo quang từ chỗ sâu bên trong tinh không đã bắn ra với tốc độ nhanh như chớp, chỉ trong giây lát đã đến phía trước quầng sáng. Không ngờ tồn tại bên trong tia bảo quang này lại là một tiểu nhân cao chừng ba thước (khoảng 1 mét) với hình thái cổ quái, đầu nhọn, thân thể càng xuống dưới càng tròn trịa, nhìn qua còn tưởng đây là một tòa bảo tháp với những đường cong mượt mà, mang tới cảm giác rất đáng yêu.
Nhưng tất cả tu sĩ ở đây đều tỏ vẻ kính cẩn, không dám có một chút càn rỡ láo xược nào với đối phương. Dù sao thì tiểu nhân trước mắt này cũng chính là khí linh của pháp bảo cao cấp, khi đang ở trong thân thể nó thì rất có thể Nguyên Anh Chân Quân bình thường cũng không phải là đối thủ của nó.
“Bái kiến tiền bối.” Đầu tiên là mấy chục Nguyên Anh Chân Quân, ngay sau đó là hơn ba trăm Kim Đan Chân Nhân, cuối cùng là đông đảo nhóm tu sĩ Trúc Cơ, đều dựa theo thứ tự để vấn an tiểu nhân kia.
“Ừm.” Cái đầu nhọn của tiểu nhân khẽ cứng ngắc gật gù, hai cánh tay ngắn ngủn cố gắng chắp ra sau lưng.
“Các vị đạo hữu đã tới đây thì đều là khách, ta nguyện dùng ba món bảo vật hiếm thấy làm đáp lễ, nhưng bảo vật chỉ người hữu duyên mới có được, phải xem trong các ngươi, ai là người có duyên đây.” Thanh âm của khí linh tiểu nhân non nớt nhưng giọng điệu chậm rãi lại như ông cụ non.
“Quy tắc của trò chơi nhỏ này rất đơn giản, cả ba món bảo vật này đều có được từ dị vực, vô cùng hiếm thấy ở giới vực này, nếu có ai nhận ra được thì nó sẽ thuộc về người đó. Mỗi người chỉ có một cơ hội, nếu món bảo vật nào bị người khác nhận ra thì người sau đó sẽ không còn cơ hội nữa, chỉ cần nhận ra đại khái cũng được, ta sẽ xem xét vào tình hình mà quyết định ban thưởng.”
“Nhưng có một chuyện phải nói rõ trước, nếu ai đó không có chút đầu mối nào, lại không nói được gì mà dám tới đây tỏ vẻ tranh luận phản biện thì đừng trách nắm đấm của ta nha.” Tiểu nhân bảo tháp nghịch ngợm cười nói.
Cánh tay nhỏ vung lên, ba món bảo vật đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Đầu tiên là một tấm da thú không bằng phẳng, tấm da thú vô cùng cổ xưa như được khâu lại từ rất nhiều bộ phận khác nhau, những đường may gắt gao khép kín lại, như thể bên trong đang cất giấu một thứ gì đó, toàn bộ tấm da không ngừng biến ảo, thỉnh thoảng lại có thể nghe được tiếng kêu rên hoặc tiếng rống giận dữ truyền ra bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận