Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1151: Bí Ẩn Không Có Lời Giải!

Chương 1151: Bí Ẩn Không Có Lời Giải!Chương 1151: Bí Ẩn Không Có Lời Giải!
“Tại hạ Lục Huyền, không thể tiếp đón từ xa, mong đạo hữu thứ lỗi, không biết đạo hữu xưng hô thế nào?”
“Bần đạo là Thanh Tùng đạo nhân, đảm nhiệm chức vụ chấp pháp trong Thiên Tinh Động.” Đạo sĩ gầy gò cười cười, chậm rãi nói.
“Gần đây đã có tà ma xâm nhập vào bên trong Lôi Hỏa Tỉnh Động, thậm chí nó còn sát hại và chiếm cứ thân thể nhóm hộ vệ tuần tra, bần đạo nhận lệnh của Tinh Chủ, đến đây điều tra. Xin hỏi Lục đạo hữu có từng phát hiện hộ vệ Thiên Tỉnh Động hoặc tu sĩ nào khả nghỉ hay không?” Lục Huyền nhíu mày như đang nhớ lại, nhưng rất nhanh lại lắc đầu.
“Mỗi ngày Lục mỗ đều ở trong động phủ bồi dưỡng linh thực, không phát hiện ra bất cứ điểm khả nghỉ nào.” Hắn không muốn tiết lộ ra sự thật rằng mình có thể dễ dàng phát hiện ra, thậm chí còn dễ dàng diệt sát tà ma, nên lập tức phủ nhận không một chút do dự.
“Vậy thì tốt, tiện đây bần đạo có việc muốn nhờ.” Thanh Tùng đạo nhân gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh.
“Tấm gương cổ trong tay bần đạo là một món dị bảo, có năng lực cảm giác cực kỳ nhạy bén với các loại tà ma, mong Lục đạo hữu cố gắng thả lỏng, để tấm gương cổ này chiếu một cái.”
“Không thành vấn đề.” Lục Huyền gật đầu.
Thanh Tùng đạo nhân cầm gương cổ quơ quơ trước mặt Lục Huyền, sau đó tập trung tinh thần nhìn chằm chằm mặt gương. Mặt gương vẫn là một mảnh tối tắm mờ mịt, không có bất cứ tình huống dị thường nào.
“Được rồi, có gì không phải mong Lục đạo hữu thứ lỗi.” “Không sao, Lục mỗ làm vậy cũng vì muốn tẩy sạch hiềm nghi cho mình thôi. Thanh Tùng đạo trưởng đuổi bắt tà ma cũng vất vả, ở đây có mấy trái linh quả do Lục mỗ tự tay bồi dưỡng, hương vị tươi ngon, có thể giúp đạo trưởng giải khát, mong đạo trưởng đừng chê.” Trong tay Lục Huyền chợt xuất hiện mấy trái linh đào màu phấn trắng. Thanh Tùng đạo nhân dùng linh thức đảo qua, sau đó lại dùng gương cổ chiếu một cái, xác nhận không có bất cứ vấn đề gì mới không khách khí nữa, trực tiếp cầm lấy rồi cắn xuống. “Không tệ, đạo hữu không hổ là linh thực sư nổi danh nhất Thiên Tỉnh Động. Lục đạo hữu, bần đạo còn có chuyện quan trọng trong người, đợi xong việc lại đến tìm đạo hữu ôn chuyện sau. Cáo từ.”
“Đạo trưởng đi thong thả, chúc ngươi thuận lợi giải quyết con tà ma kia.” Lục Huyền mỉm cười, sau đó đứng tại chỗ dõi mắt nhìn theo bóng dáng đối phương rời đi. Thời điểm hắn ngưng tụ tâm thần trên người đối phương, không phát hiện ra bất cứ điểm dị thường nào mới cảm thấy yên lòng, sau đó hắn lập tức mở ra Vạn Chướng Huyền Tinh Trận, hoàn toàn phong bế động phủ.
“Không ngờ Thiên Tinh Động lại phái cả tu sĩ chấp pháp ra trận, xem ra con tà ma kia đã gây nên động tĩnh không nhỏ rồi.” Lục Huyền trở lại trong sân, cúi đầu trầm tư suy nghĩ. “Như vậy năng lực phòng hộ của động phủ cần phải tăng lên một chút nữa. Dù sao ta cũng có tới hai tòa động phủ, tuy bên trong Phong Uyên Tinh Động có hóa thân Lăng Cổ chăm lo nhưng khó tránh khỏi sẽ xuất hiện tình huống quá khó xử khiến nó ứng phó không chu toàn.”
“Cũng may hiện giờ đã có chút manh mỗi về hai tòa đại trận pháp thất phẩm rồi. Chỉ cần Tinh Thần Quả và Ngũ Hành Huyễn Quả thành thục đủ nhiều là ta có thể nhận được Chu Thiên Tinh Đấu Kiếm Trận cùng với Đại Ngũ Hành Yên Diệt Trận hoàn chỉnh.”
Những lúc kiểu như thế này, hắn chỉ hận mình không có thêm mấy chiếc Thần Mộc Thanh Hồ để thúc chín toàn bộ đám linh thực đang cần gấp.
“Dục tốc bất đạt, giờ phải tích lũy thêm một ít linh khí thảo mộc tinh khiết trước đã.” Hắn rót lượng lớn Thanh Mộc nguyên khí vào trong chiếc bình nhỏ màu xanh biếc, sau đó cất nó vào trong Thao Trùng Nang, lẳng lặng chờ đợi bình nhỏ chuyển hóa thảo mộc linh khí thành loại linh khí có phẩm chất và hiệu quả càng tốt hơn.
Khoảng thời gian kế tiếp, Lục Huyền nhạy bén phát hiện cường độ tuần tra bên trong Lôi Hỏa Tinh Động lại được gia tăng thêm lần nữa, thậm chí thỉnh thoảng hắn còn phát hiện có tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, thậm chí là Kết Đan viên mãn đi ngang qua động phủ của mình.
Thỉnh thoảng sẽ có tu sĩ tới động phủ tìm Lục Huyền, kiểm tra xem có con tà ma nào xâm nhập vào động phủ, sau đó chiếm cứ thân thể hắn không. Lục Huyền để mặc cho bọn họ kiểm tra, cũng thuận tiện tặng một ít linh quả linh nhưỡng cho đối phương rồi âm thầm kiểm tra ngược lại.
Con Huyễn Thận Ma bị hắn diệt sát kia đã trở thành câu đố chưa có lời giải, dù nhóm tu sĩ Thiên Tỉnh Động có đào sâu ba thước đất cũng không thể tìm ra nó được, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ từ bỏ, coi như nó đã bị một tu sĩ nào đó âm thầm giải quyết, hoặc đã trốn vào chỗ sâu bên trong bí cảnh Lôi Hải rồi.
Đối với loại chuyện này, thái độ của Lục Huyền đương nhiên là giữ kín như bưng, không hề tiết lộ chút nào, hắn vẫn tiếp tục giữ vững hình tượng linh thực sư bình thường, không giải đấu pháp, chỉ một lòng bồi dưỡng linh thực của mình.
Chớp mắt lại qua thêm mấy tháng.
Hôm đó, lúc hắn đang trêu đùa với Lôi Long Hống và Thanh Nhạc Lân trong sân, bỗng nhiên linh thức cảm nhận được một hồi động thái dị thường rất nhỏ xuất phát từ bên trong linh điền.
Có từng tia khí tức thanh linh cực kỳ nhỏ bé bay ra từ linh thực, sau đó chậm rãi tụ hợp về một vị trí nào đó ở khu trung tâm. Trên không trung, một tiểu Thụ Nương tỉnh xảo lung linh đang bay lơ lửng giữa trời, để mặc cho khí tức thanh linh nọ dung nhập vào thân thể nho nhỏ của mình. Khí tức thanh linh bay ra từ mỗi gốc linh thực kia cực kỳ nhỏ bé, sẽ không mang đến một chút ảnh hưởng nào đối với linh thực, nhưng khi rất nhiều luồng khí tức nhỏ bé như vậy, tụ tập lại cùng một chỗ thì số lượng của chúng cũng cực kỳ khả quan.
Càng ngày càng hấp thu nhiều khí tức thanh linh, khiến cho những đường vân màu xanh biếc dần dần xuất hiện trên mảng da thịt trắng như tuyết của Thụ Nương, hàng loạt đường vân nọ chậm rãi lan tràn, kéo dài đến tận gương mặt của nó.
Có cảm giác ý vị tự nhiên tản ra trên thân thể nó càng ngày càng trở nên tỉnh khiết, trong lành tự nhiên.
Lục Huyền dùng linh thức cảm nhận, dường như toàn bộ đám linh thực trong động phủ của hắn đầu đang nhảy nhót hoan hô, sinh cơ sống động.
Chờ hấp thu xong toàn bộ khí tức thanh linh, Thụ Nương kia mở to mắt, một luồng quang mang xanh biếc chợt lóe lên trong mắt. “Đây là đột phá sao?” Lục Huyền tập trung tinh thần vào thân thể Thụ Nương. [Thụ Nương, thể hoàn chỉnh ngũ phẩm, tỉnh quái thảo mộc hiếm thấy, mẫu thể trời sinh, hút linh khí thảo mộc bên trong linh thực để sống, trong quá trình sinh trưởng có thể thay đổi hoàn cảnh linh khí xung quanh, mang đến lợi ích cho quá trình sinh trưởng của linh thực, sẽ dần dần lĩnh ngộ bí thuật thậm chí là thần thông liên quan đến hệ Mộc.] “Nhỏ xíu như vậy lại là tỉnh quái ngũ phẩm rồi? Nhưng xem tin tức thì có vẻ như nó không phải loại hình giỏi về chiến đấu. Theo một ý nghĩa nào đó, đám Thụ Nương này có thể coi là linh thực sư trong các loài tỉnh quái...” Trong đầu Lục Huyền này sinh một suy nghĩ vớ vấn. “Nhưng cũng dễ hiểu, vì sao nó lại trưởng thành nhanh thế, bởi bản thân nó vốn là tỉnh quái thảo mộc hiếm thấy, mà sinh sống bên trong động phủ của ta lại có nhiều linh thực cao giai như vậy, hoàn cảnh nơi này mang đến rất nhiều ích lợi cho sự trưởng thành của nó, nhờ thế nó mới nhanh chóng đột phá thành thể hoàn chỉnh.” Trong lòng hắn thầm suy đoán, đồng thời cũng giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào quầng sáng màu trắng vừa lặng lẽ xuất hiện giữa không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận