Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1227: Đội Ngũ Dự Lễ Của Động H... _

Chương 1227: Đội Ngũ Dự Lễ Của Động H... _Chương 1227: Đội Ngũ Dự Lễ Của Động H... _
Nghe Vạn Trọng nói thế nhưng thanh niên tên Chu Sào này vẫn không hề bị lay động, chỉ lặng lẽ hướng ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía trước.
“Mạc sư huynh, sư đệ sẽ cẩn tuân lời dạy của sư huynh. Chỉ là đã nhiều năm mới trở lại Vân Hư Vực, lúc trước khi Thiên Kiếm Tông di chuyển từng có không ít sư huynh đệ thông qua đại trận truyền tống tiến vào Ly Dương Cảnh này. Chờ sau khi đến Ly Dương Đạo Tông, trong vòng một tháng trước khi Vạn Linh đại hội diễn ra, ta muốn đi hỏi thăm xung quanh một chút, thử xem có thể tìm được bóng dáng của cố nhân hay không.” Cát Phác trầm giọng nói.
Sở dĩ gã tới tham gia Vạn Linh đại hội, ngoại trừ chuyện bản thân có thiên phú dị bẩm được tông môn coi trọng ra thì cũng có liên quan rất lớn với các đệ tử Thiên Kiếm Tông khi trước.
Lúc trước, khi di chuyển từ Thiên Kiếm Tông trở lại Động Huyền Kiếm Tông, vì trong tông môn bọn họ chỉ có ba vị Nguyên Anh Chân Quân, lại đầu là Nguyên Anh sơ kỳ nên khả năng bảo vệ đệ tử trong hư không vẫn có hạn. Bởi vậy những vị lão tổ này chỉ có thể đưa phần lớn đệ tử đến Trung Châu, rời xa mảnh đất Đông Hoang đã bị yêu ma triệt để xâm nhập.
Lần này tới đây, nếu tìm được đám đồng môn trước kia, lại cộng thêm thiên phú và tu vi của bọn họ được tán thành, rất có thể bọn họ sẽ được đón trở về Động Huyền Kiếm Tông dưới sự che chở của Hoàn Chân Kiếm Chủ.
Nếu được vậy, cũng coi như đã đền bù được một chút tiếc nuối khi trước.
“Cát Phác sư đệ, lần này chúng ta trở lại nơi ngươi đã từng tu hành khi trước, ngươi nhất định phải dẫn ta đi trải nghiệm phong thổ Vân Hư Vực này một phen đấy.” Vạn Trọng cười nói.
“Sư huynh, thời điểm ta tới Động Huyền Kiếm Tông chỉ vừa mới đột phá cảnh giới Kết Đan không lâu, bởi vậy nơi ta hiểu rõ nhất vốn là Đông Hoang lúc trước, nếu sư huynh muốn tìm bạn đồng hành, chúng ta cũng có thể cùng nhau đi dạo Trung Châu.” Cát Phác bất đắc dĩ nói.
“Thế tới Đông Hoang một chuyến được không?” Đột nhiên Vạn Trọng nảy ra một ý tưởng.
“Không được.” Cát Phác lắc đầu. “Vì sao?”
“Đông Hoang đã bị yêu ma ngoại vực xâm chiếm rồi.” “." Vạn Trọng xoa xoa mũi, khẽ cười khan một tiếng. “Chu sư đệ, có muốn cùng ta dạo chơi xung quanh Ly Dương Đạo Tông này một chuyến hay không?” Vạn Trọng không được như ý, lại đi tới trước mặt Chu Sào, dùng cùi chỏ huých nhẹ vào cánh tay đối phương, dò hỏi. “Không có hứng thú.” Chu Sào lặng lẽ dịch sang bên cạnh nửa bước, lạnh lùng đáp. Gã vô cùng sỉ mê kiếm đạo, có thể nói là dành trọn cả đời mình cho kiếm đạo, ngày đêm khổ tu, lại cộng thêm thiên phú của bản thân xuất chúng, bởi vậy mới tu hành chưa tới trăm năm đã lên đến cảnh giới Kết Đan hậu kỳ rồi.
Bản thân gã vốn không có bao nhiêu hứng thú với một nơi vắng vẻ như Vân Hư Vực này, thậm chí khi xuất hiện ở nơi đầy, trong lòng gã còn có chút cảm giác ưu việt khó có thể phát hiện ra.
Trong mắt gã, chỉ tu sĩ có tu vi kiếm đạo vượt qua mình mới có thể làm gã coi trọng. Mà ở một giới vực loại nhỏ như Vẫn Hư Vực này, tuy có thế lực tông môn lớn như Ly Dương Đạo Tông, nhưng muốn tìm ra mấy tên kiếm tu lợi hại, cũng không phải chuyện dễ dàng. Bởi vậy gã hoàn toàn không có tâm trạng đi dạo quanh đây.
Đi dạo vô ích như thế còn không bằng dốc lòng tu hành để sớm ngày vượt qua Vạn Trọng không chuyên tâm làm việc chính bên cạnh này.
Tuy tu vi của hai người sàn sàn như nhau nhưng thiên phú lại có sự khác biệt không nhỏ. Vạn Trọng là Tiên Thiên Kiếm Thể, trời sinh đã phù hợp với các loại bí thuật kiếm đạo và bảo vật tương quan rồi, đồng thời còn có ngộ tính cực cao, chỉ cần có được loại kiếm kinh huyền ảo nào đó là người này hoàn toàn có thể nắm giữ chúng chỉ trong một khoảng thời gian cực ngắn. Với thiên phú dị bẩm như thế, chỉ cần bỏ ra chút thời gian là có thể vượt xa nhóm đồng môn còn lại rồi, khiến đám người Chu Sào chỉ có thể ngưỡng mộ ngóng theo. Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, rất nhanh chiếc phi chu có hình dáng cự kiếm kia đã chạy đến phía trước toà sơn môn hùng vĩ của Ly Dương Đạo Tông.
Cách xa mấy dặm, có mấy tia lưu quang cũng đang nhanh chóng lao về phía bên này. Mạc Viễn Phong khẽ động tâm niệm, chiếc phi chu hình dạng cự kiếm lập tức dừng lại, chờ đợi tu sĩ phía trước tới gần.
Mấy hơi thở sau, lưu quang dừng lại phía trước phi chu. “Tại hạ Huyền Thành đạo nhân, hoan nghênh Hoàn Chân Kiếm Chủ, Mạc Viễn Phong Kiếm Tử và các vị sư điệt của Động Huyền Kiếm Tông.” Người dẫn đầu là một lão giả râu dài, trên người mặc đạo bào màu xanh biếc, trong tay cầm một chiếc phất trần, dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Ở phía sau lão giả nọ là mấy vị đạo trưởng Kết Đan, tất cả đều cúi đầu, tỏ lòng cung kính với đám người Hoàn Chân Kiếm Chủ.
“Thì ra là Huyền Thành đạo trưởng, đạo trưởng khách khí rồi.” Kiếm Hoàn Chân cười nói. Ba người Mạc Viễn Phong và Cát Phác phía sau ông ta cũng chào hỏi mấy người của Ly Dương Đạo Tông.
“Mời Kiếm Chủ đi bên này, Đạo Tông có mở tiệc đón gió tẩy trần trước cho các vị đạo hữu tới tham dự Vạn Linh đại hội. Còn mấy người các ngươi mau dẫn Mạc Viễn Phong Kiếm Tử và mấy vị sư huynh đây tới chỗ nghỉ ngơi rồi đưa các vị khách nhân đi dạo chơi trong Đạo Tông.” Huyền Thành đạo nhân quay đầu dặn dò mấy đệ tử Đạo Tông phía sau.
“Vâng! Huyền Thành sư thúc!” Một thanh niên khí chất ổn trọng cúi đầu nói.
Sau đó, được mấy đệ tử Đạo Tông dẫn dắt, bốn người Mạc Viễn Phong nhanh chóng tiến vào một dãy núi rộng lớn. “Mời Kiếm Chủ đi bên này.” Lão giả râu dài lại dẫn Hoàn Chân Kiếm Chủ tiến vào một tòa cung điện hùng Vĩ.
Vừa tiến vào bên trong đại điện đã bắt gặp mấy chục tu s, sinh linh đang chờ đợi bên trong. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Kiếm Hoàn Chân, mọi người đầu đứng dậy chào hỏi. Bản thân Kiếm Hoàn Chân có cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ, một thân công phu kiếm đạo xuất thần nhập hóa, sát tính cực mạnh, có thể đồng thời ứng phó với mấy tên tu sĩ cùng giai. Đồng thời ông ta còn là một trong những vị Kiếm Chủ của Động Huyền Kiếm Tông, trên tay nắm giữ vô số tài nguyên, bất kể là thực lực hay địa vị đều đứng hàng đầu trong những người đang có mặt ở đây. Đương nhiên, tu sĩ và sinh linh có thể tiến vào toà đại điện này đều có tu vi cảnh giới không dưới Nguyên Anh trung kỳ, nếu thật sự phải tranh đấu sinh tử, thắng bại thế nào còn chưa biết được. Mọi người hoặc đã có giao tình từ trước, hoặc nghe danh tiếng nhau từ lâu, lại được mấy tu sĩ Nguyên Anh tới từ Ly Dương Đạo Tông nhiệt tình giới thiệu, nên cả đám cũng vui vẻ giao lưu trao đổi, khung cảnh vô cùng hài hòa.
Trong thời điểm đó, thỉnh thoảng lại có các thiếu nữ xinh đẹp bưng linh quả linh nhưỡng, cẩn thận hầu hạ đông đảo các vị Nguyên Anh Chân Quân. “Hoàn Chân đạo hữu, nơi này có một loại linh nhưỡng ngũ phẩm hiếm thấy, nghe nói sau khi sử dụng có thể trợ giúp kiếm tu tiến vào cảnh giới phản phác quy chân, có thể lĩnh ngộ thần thông công pháp kiếm đạo nhanh hơn. Thứ này vốn cực kỳ nổi danh tại Ly Dương cảnh, đạo hữu muốn thử không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận