Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 816: Dấu Vết Của Tà Ma!

Chương 816: Dấu Vết Của Tà Ma!
Một khi đã nắm giữ môn kiếm kinh này thì về sau hắn hoàn toàn có thể dần dần bồi dưỡng Phân Quang Độn Ảnh Kiếm Thảo, đồng thời cũng hoàn thiện và bổ sung kiếm kinh, biến nó trở thành một bộ kiếm quyết ngũ phẩm hoàn chỉnh.
“Lại cộng thêm bộ 《 Bạch Cốt Kiếm Kinh 》lúc trước, với cách này ta sẽ dần dần nắm giữ được hai môn kiếm quyết ngũ phẩm, cũng coi như kiếm thêm vài chỗ dựa vững chắc cho bản thân.”
Nói thật, dù tới thời điểm hiện tại Lục Huyền vẫn không thể ngờ được tình huống này lại xảy ra, bản thân hắn vốn chỉ là một tán tu nho nhỏ bình thường tới cực điểm, lại có một ngày trở thành thiên tài kiếm đạo như hiện giờ.
Có bảo vật Thông Minh Kiếm Tâm ngũ phẩm trong tay, lại cộng thêm quá trình bồi dưỡng hai gốc Kiếm Thảo ngũ phẩm, bất cứ lúc nào hắn cũng cần phải dựa vào năng lực đặc thù đối với linh thực của bản thân để không ngừng nghiên cứu tìm tòi kiếm ý, rốt cuộc cũng tự sáng chế ra hai bộ kiếm quyết ngũ phẩm này.
“Đợi cho đến khi hoàn thiện chúng thì Khổng Tước Minh Vương Kiếm cũng có thể kích phát toàn bộ tiềm lực rồi.” Hắn sờ lên cây cự kiếm màu vàng óng bên hông, cảm khái một câu rồi lại tiếp tục đi thăm dò khắp linh điền.
“Các loại linh thực tứ phẩm ta lấy được từ Tư Nông Điện trước khi rời khỏi tông môn, như Huyền Trùng Đằng, Địa Hỏa Tâm Liên và Ngũ Hành Quả đều đã tiến vào giai đoạn thành thục cả rồi.” Lục Huyền đưa mắt nhìn nhóm linh thực đang phát triển rực rỡ mọc khắp linh điền, trong lòng chợt dâng lên một loại cảm giác thành tựu khó tả.
“Đến lúc thu hoạch, không biết còn có thể mở ra loại bảo vật như Thao Trùng Nang, Huyễn Diệt Ngũ Hành Trận từ bên trong quầng sáng của chúng hay không.”
Sau khi chăm sóc tất cả các loại linh thực một phen, hắn quyết định tới lôi hải thu thập thêm linh lôi, cũng để xem có cách nào hỏi thăm Lôi Hống Thú về cách thu thập lượng lớn linh lôi hay không.
Trước khi rời khỏi, hắn mở hai tòa trận pháp ngũ phẩm là Huyễn Diệt Ngũ Hành Trận và Vân Trúc Tiễn Trận ra, đồng thời lên tiếng dặn dò Thảo Khôi Lỗi đã có bốn gốc Tiễn Đằng trên người, nhớ phải bảo vệ linh điền cẩn thận, sau đó điều khiển Phong Lôi Kiếm, bay tới lôi hải với tốc độ cực nhanh.
Đi đến lối vào lôi hải, hắn nhìn biển lôi đình vô biên vô hạn trước mắt, thoáng dừng lại một chút rồi lấy Lôi Hỏa Lệnh ra, đang định đưa cho tu sĩ Thiên Tinh Động canh giữ bên ngoài thông đạo kiểm tra thì đột nhiên một giọng nói truyền đến từ nơi gần đó.
“Lục đạo hữu phải không?! Trùng hợp quá, không ngờ lại gặp được ngươi ở đây.” Trong giọng nói có mấy phần vui sướng.
Lục Huyền nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì thấy một vị thanh niên tu sĩ tướng mạo chất phác đang đi về phía mình.
“Hóa ra là Trương đạo hữu! Quả là trùng hợp.” Khóe miệng Lục Huyền khẽ cong lên.
Thanh niên chất phác này tên là Trương Trí Tông, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, ở cách động phủ của hắn không tới trăm dặm, hai người từng có duyên gặp mặt vài lần nên xem như có chút quen biết. Sau lưng đối phương còn có ba vị tu sĩ khác đều có tu vi không dưới Trúc Cơ hậu kỳ.
“Lục đạo hữu cũng định tiến vào lôi hải thăm dò bí cảnh à?”
“...Ta xuất hiện tại nơi này mà không vào lôi hải thì còn biết làm gì được nữa?” Trong lòng Lục Huyền thầm giễu cợt một câu nhưng ngoài mặt vẫn duy trì nụ cười như cũ.
“Đúng là ta muốn tới lôi hải thăm dò một phen, xem có may mắn tìm được mấy tia linh lôi hay mấy khối linh quáng hay không. Nhưng ta chỉ là một gã linh thực sư thực lực thấp kém, khi tiến vào nơi này, cũng chỉ dự định sẽ hoạt động ở khu vực ngoại vi thôi chứ không dám xâm nhập vào chỗ sâu bên trong lôi hải.” Hắn cực kỳ hòa nhã nói.
Thanh niên chất phác kia lại hỏi hắn:“Vậy Lục đạo hữu có muốn xâm nhập vào lôi hải cùng mấy người chúng ta hay không?”
Sau đó đưa ra lời mời với Lục Huyền: “Thêm một người lại có thêm một phần sức mạnh, chúng ta đã có kinh nghiệm cùng nhau thăm dò lôi hải mấy lần, đôi bên cũng có thể tin tưởng lẫn nhau.”
Lục Huyền nghe vậy thì khẽ nhíu mày, trầm ngâm một hồi nhưng vẫn quyết định từ chối:“Đa tạ Trương đạo hữu đã có lời mời, chỉ là bản thân ta vốn không am hiểu đấu pháp, trong người cũng chỉ có một ít thủ đoạn bảo mệnh mà thôi, nếu tùy tiện gia nhập vào đội ngũ của mấy vị đạo hữu sợ rằng sẽ làm liên lụy tới các ngươi.”
Hắn thành khẩn nói.
“Được rồi Trương đạo hữu, nếu vị Lục đạo hữu này đã không muốn thì thôi đi.” Trương Trí Tông vẫn định thuyết phục Lục Huyền thì một gã thanh niên tu sĩ tuấn tú, khí chất có phần âm trầm đã bước lên từ phía sau, liếc nhìn Lục Huyền một cái rồi lên tiếng nói.
“Đã vậy thì ta cũng không miễn cưỡng Lục đạo hữu nữa.” Thanh niên chất phác thấy thái độ của ba gã đồng bọn đều hời hợt nên không khăng khăng mời mọc nữa mà chắp tay nói với Lục Huyền như vậy.
“Được.” Lục Huyền gật đầu: “Chúc Trương đạo hữu và các vị đạo hữu tìm được bảo vật mình muốn ở sâu bên trong lôi hải, đồng thời bình an trở về.”
Hắn dõi mắt nhìn bốn người tiến vào thông đạo bên trong lôi hải. Khi bóng lưng của mấy người kia sắp biến mất, Đạp Vân Linh Miêu vẫn trốn bên trong Ngự Thú Bài mới truyền cho hắn một luồng ý niệm.
“Ngươi nói mình vừa phát hiện được khí tức của tà ma ẩn giấu trong mấy người kia?”
“Ngao...” Đạp Vân Linh Miêu lười biếng đáp xuống mặt đất, có dị quang lưu chuyển trong đôi đồng tử màu xanh biếc kia. Sau đó, nhóc con này khẽ gầm gừ đáp lại với giọng điệu thô ráp mang theo vài phần nũng nịu quen thuộc.
Lục Huyền nhìn theo hướng nó chỉ dẫn, lập tức khóa chặt bóng lưng của gã tu sĩ mang khí chất âm trầm kia. Hai mắt hiện lên một tầng linh quang mờ mịt. Dựa vào bộ lọc của 《 Phá Vọng Đồng Thuật 》, hắn nhanh chóng phát hiện ra điểm dị thường trên người gã tu sĩ kia. Chỉ thấy bên ngoài thân thể gã có một tầng hắc khí nhàn nhạt, thỉnh thoảng lại có từng khuôn mặt tối tăm mơ hồ hiện ra bên trong hắc khí, cả đám chen chúc cùng một chỗ, tựa như đã hòa thành một thể.
Còn chưa nhìn rõ ràng thì mấy người bọn họ đã tiến vào thông đạo trong lôi hải rồi.
“Đúng là có liên quan đến tà ma. Không biết là có tà ma ký sinh hay thân thể đó đã bị chiếm giữ rồi, nhưng cũng có thể là trên người đối phượng đang cất giữ một loại bảo vật tà dị hay bản thân người này vốn tu luyện một môn công pháp tà dị ác độc nào đó.” Lục Huyền thầm suy đoán.
Nhưng tất cả những chuyện này đều không liên quan tới hắn, chỉ cần không đụng mặt trong lôi hải, lại cộng thêm đám người kia không có ác ý gì với hắn là được.
Một khi bọn họ muốn gây bất lợi cho hắn thì vừa hay linh điền âm phủ của hắn đang cần rất nhiều hồn phách, huyết nhục và hài cốt chất lượng tốt đây.
Có thể nói là sẽ không lãng phí một chút nào.
Về phần Trương Trí Tông từng có duyên gặp mặt vài lần kia, Lục Huyền cũng không định lên tiếng nhắc nhở đối phương. Một là giao tình giữa hai người chỉ dừng lại ở mức bình thường, không khác gì người xa lạ, không đáng để hắn phải xen vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận