Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1250: Thiên Tài Tu Hành Dễ Tìm, T... _

Chương 1250: Thiên Tài Tu Hành Dễ Tìm, T... _Chương 1250: Thiên Tài Tu Hành Dễ Tìm, T... _
“Trước kia trong Hoàn Chân Kiếm Phong cũng có không ít Hoàn Chân Kiếm Dịch do vị Kiếm Chủ đời thứ sáu lưu lại, đáng tiếc là sau khi đối phương vẫn lạc, chẳng có mấy đệ tử Kiếm Tông đủ khả năng ủ ra kiếm dịch phẩm chất thượng đẳng nữa, bởi vậy lão Kiếm Giao vẫn cứ nhớ nhung mãi không thôi.”
“Giờ Lục sư điệt đã tới thì không cần lo lắng về vấn đề này nữa rồi. Ta sẽ giao cho sư điệt phương pháp tiến vào nơi đó, ngươi có thể thường xuyên đi thăm đối phương, chưa biết chừng ngài sẽ mang đến cho ngươi một chút cơ duyên ngoài ý muốn đấy.” Kiếm Hoàn Chân lại lên tiếng dặn dò Lục Huyền.
“Đa tạ sư thúc nhắc nhở, Lục Huyền sẽ ghi nhớ trong lòng.” Lục Huyền chân thành thi lễ. “Được rồi, đợi lát nữa ta sẽ giới thiệu kỹ càng về những tin tức cụ thể có liên quan tới Kiếm Phong cho sư điệt biết. Còn hiện giờ ta đi triệu tập nhóm Nguyên Anh Chân Quân trong Kiếm Phong tới đây, để sư điệt bái nhập vào Hoàn Chân Kiếm Phong dưới sự chứng kiến của bọn họ. Thiên tài tu hành dễ tìm, thiên tài hậu cần khó thấy, có thiên tài hậu cần đạt đến mức xuất thần nhập hóa về các mặt linh thực, linh nhưỡng, phủ lục như sư điệt gia nhập, khẳng định là sau này trong những lần khảo hạch tổng hợp của Kiếm Phong, chúng ta có thể ném xếp hạng đếm ngược từ dưới lên cho các Kiếm Phong khác hưởng thụ rồi!” Kiếm Hoàn Chân cao giọng cười to, trong thanh âm có thể loáng thoáng nghe ra vài phần đắc ý.
Sau đó, một con Giao Long nhỏ bay ra từ đôi song kiếm màu trắng bạc sau lưng ông ta, nhoáng lên một cái, con Giao Long kia đã lập tức hóa thành bảy - tám luồng hư ảnh Giao Long trên không trung, đồng thời ngự sử kiếm quang như dải lụa, bắn nhanh về mỗi phương hướng khác biệt. “Hoàn Chân sư huynh, ngươi tham gia một lần Vạn Linh đại hội của Ly Dương Đạo Tông, lúc trở về lại lôi kéo được một vị thiên tài từ Vân Hư Vực đi cùng hả?”
“Giới vực hoang vắng kia có thể sinh ra thiên tài Kiếm Tông cần sao? Còn vừa hay bị ngươi khai quật ra hả?”
Đột nhiên, một giọng nói già nua vang lên bên tai Lục Huyần. Lời còn chưa dứt, một tia ô quang đã từ bên ngoài bắn nhanh đến. Quang hoa tán đi, một lão giả nhỏ gầy lão luyện đã xuất hiện bên trong đại sảnh. Trước ngực lão giả đang ôm một thanh cự kiếm màu đen nhánh, ánh mắt sắc bén, dường như có thể nhìn thấu hết thảy mọi hư ảo trên thế gian.
“Kim sư huynh, ngươi đang hoài nghi lời nói của Kiếm Chủ chúng ta sao?” Lại có một giọng nữ thanh thúy vang lên.
Ngay sau đó, có ba bóng người gồm hai nữ một nam đã lần lượt hạ xuống đại sảnh, trong nhóm này, hai vị nữ tu có dung mạo giống hệt như nhau, chỉ có khí chất hơi khác, một người mặc áo bào trắng, lạnh lùng như ánh trăng, một người khác mặc pháp bào như lửa, nhiệt tình dào dạt. Một thanh niên khác lại có dung mạo cực kỳ bình thường, thân hình thẳng tắp, đứng ở nơi đó lại ngang ngửa với một thanh kiếm sắc bén tỏa ra kiếm ý ngút trời.
“Các vị sư đệ sư muội, để ta giới thiệu với các ngươi, vị này chính là Lục Huyền Lục sư điệt, ta ngẫu nhiên gặp được hắn trong Ly Dương cảnh thuộc Vân Hư Vực, còn ngoài ý muốn phát hiện ra vị sư điệt này có rất nhiều kỹ nghệ tu hành cao thâm, bởi vậy mới dẫn theo hắn trở về.” Kiếm Hoàn Chân cười nói. “Sư huynh, đúng là Hoàn Chân Kiếm Phong vẫn đứng ở tầng dưới chót trong chín tòa Kiếm Phong, nhưng ngươi cũng không thể tùy ý đưa người ngoài trở về Kiếm Tông được.” Nữ nhân giống như một luồng hỏa diễm, sang sảng cất tiếng nói.
“Suýt thì quên nói cho các ngươi biết, ban đầu sư điệt vốn là đệ tử chi nhánh Thiên Kiếm Tông của Kiếm Tông, lúc trước vì yêu ma xâm nhập, nhóm cao tầng Thiên Kiếm Tông phải vội vàng trở về Động Huyền Kiếm Tông, nhưng do năng lực có hạn nên phần lớn đệ tử trong môn đầu phải di dời đến địa vực khác.” Kiếm Hoàn Chân võ võ đầu, lập tức lên tiếng giải thích.
“Lục sư điệt, để ta giới thiệu mấy vị sư thúc này cho ngươi. Vị này chính là Kim Tái Càn, tu vi Nguyên Anh trung kỳ, trình độ kiếm đạo cực kỳ cao thâm, dù ở trong Kiếm Tông cũng xếp hàng đầu. Hai vị này là Nguyên Nguyệt và Nguyên Dung, tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, trời sinh tâm ý tương thông, sở trường liên hợp công kích. Còn vị này là Nhiếp Thiếu Nham, tu vi cũng là Nguyên Anh sơ kỳ, có trình độ chế phù không tầm thường, về sau các ngươi có thể trao đổi nhiều hơn.”
“Trong Kiếm Phong còn bảy vị Nguyên Anh Chân Quân nữa, có người đang bế quan khổ tu, không tiện quấy rầy, hoặc trước mắt đã ra ngoài du lịch nên không liên lạc được, đợi có cơ hội ta sẽ giới thiệu với ngươi sau.” Kiếm Hoàn Chân quay đầu, chỉ vào bốn người, lại tỉ mỉ giới thiệu từng người một cho Lục Huyền biết với vẻ mặt ôn hoà.
“Vấn bối Lục Huyền, bái kiến các vị sư thúc.” Lục Huyền vẫn luôn cúi đầu đứng một bên, lập tức khom người kính cẩn thi lễ.
Ánh mắt bốn người phía trước, hoặc tò mò hoặc lạnh nhạt, đầu không hẹn mà cùng gật đầu.
“Đây chính là vị thiên tài sử huynh vừa nói tới ư?” “Tu vi đúng là không tầm thường, tuổi còn trẻ đã có cảnh giới Kết Đan hậu kỳ.” “Nhưng dù Hoàn Chân Kiếm Phong không thể so sánh với các Kiếm Phong còn lại thì vẫn có một ít đệ tử đột phá đến tu vi như vậy mà?” Vị nữ tu nhiệt tình như lửa kia lại lộ vẻ nghỉ hoặc, nàng nhìn Lục Huyền từ trên xuống dưới một hồi, ánh mắt mang theo vài phần dò xét.
“Cảnh giới Kết Đan hậu kỳ chỉ là phần không đáng chú ý nhất của Lục sư điệt mà thôi.” Kiếm Hoàn Chân nở một nụ cười thần bí. “Ồ? Xin sư huynh nói rõ.”
Bốn người lập tức bị gợi lên vài phần hứng thú.
“Lục sư điệt là một vị linh nhưỡng đại sư, trong tay nắm giữ vài phương pháp ủ chế linh nhưỡng thượng đẳng, mà phẩm chất còn vượt xa các vị linh nhưỡng sư khác. Quan trọng hơn, vì cơ duyên xảo hợp, sư điệt còn có được phối phương Hoàn Chân Kiếm Dịch do vị Kiếm Chủ tiên nhiệm nghiên cứu ra, từ đó cũng có đủ năng lực để ổn định sản xuất Hoàn Chân Kiếm Dịch.” Kiếm Hoàn Chân chậm rãi nói, đồng thời một bình linh dịch màu xám bạc cũng xuất hiện ngay trước mặt mọi người.
Nếu chỉ nhìn mặt ngoài sẽ cảm thấy linh dịch không ngừng lóe lên những tia sáng mờ mờ, chỉ khi ngưng thần nhìn kỹ mới phát hiện những tia sáng mờ mờ ấy chính là vô số kiếm quang cực nhỏ! “Đúng là Hoàn Chân Kiếm Dịch rồi!” Trong ánh mắt lão giả toát ra một tia hoài niệm. “Độ khó khi ủ chế linh nhưỡng ngũ phẩm cực cao, đã rất lâu rồi trong Kiếm Phong không có đồng môn nào tình nguyện bỏ ra nhiều thời gian tinh lực để nghiên cứu phối phương của nó.” “Hì hì, về sau lại có nhiều cơ hội được thưởng thức Hoàn Chân Kiếm Dịch rồi.”
“Trong bảo khố của Kiếm Phong càng ngày càng ít loại linh nhưỡng thượng đẳng này, không phải ngày gì quan trọng thì rất khó được nếm thử.”
“Lục sư điệt đúng không? Sau này ngươi nhớ ủ nhiều Hoàn Chân Kiếm Dịch một chút nhé, giá cả tuyệt đối sẽ không để ngươi thất vọng.” Nguyên Dung mặc đạo bào hỏa hồng vừa cười vừa nói.
“Nhưng nếu chỉ dựa vào thân phận linh nhưỡng đại sư này của sư điệt thì khẳng định là sư huynh sẽ không mất nhiều tâm tư đến mức triệu tập mấy người chúng ta tới đây đâu nhỉ?” Gã kiếm tu thanh niên kia lạnh nhạt hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận