Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 893: Đạm Phách Dị Khuẩn!

Chương 893: Đạm Phách Dị Khuẩn!Chương 893: Đạm Phách Dị Khuẩn!
“Vậy Mộc tiền bối có biết rõ thông tin chỉ tiết về thứ đã xâm nhập vào Hổ Báo Thảo hay không?” Thấy vẻ mặt thụ quái như vậy, trong lòng tu sĩ gầy gò không khỏi sinh ra cảm giác bãt ổn, gã vội vàng căn răng hỏi lại thụ quái.
“Tạm thời không có manh mối gì cả, hăn là một dạng vật chất cực kỳ hiểm thầy, cũng không có cách nào biết được nhiều tin tức hơn từ chỗ Hổ Báo Thảo, phương pháp giải quyết cụ thể còn cần thử nghiệm thêm.” Quả nhiên, thụ quái màu xanh đen đã lắc đầu nói.
“Ít nhất là so với lúc trước hoàn toàn không hay biết gì, thì hiện tại, có thể phát hiện ra những điều này đã thực sự không dê dàng rồi. Dựa vào suy đoán ây, chúng ta hoàn toàn có thể loại trừ vài đáp án sai, cũng coi như có một phương hướng để cố gắng đi tiếp rồi." Trong lúc Hàn Tung đang cực kỳ thât vọng, Trương Cửu Tông lại lên tiếng nói. Thụ quái được gửi gắm biết bao kỳ vọng cũng không thể tìm ra vấn đề của Hổ Báo Thảo, điều này đã khiến gã không còn bao nhiêu lòng tin vào người có thiên phú linh thực càng thâp hơn đổi phương như Lục Huyền rồi.
“Nhưng đến thì cũng đã đến rồi, dù sao cũng phải thử một chút chứ?” Trong lòng gã nghĩ vậy, sau đó nhìn về phía Lục Huyền, nhẹ giọng nói: “Lục đạo hữu, ngươi có muốn thử xem lại số Hổ Báo Thảo này không?”
“Được.” Lục Huyền nhẹ giọng đáp, sau đó tiền lên mây bước, đi tới trước mặt một gốc Hổ Báo Thảo có không ít đốm đen, cẩn thận quan sát mỗi một điểm nhỏ trên linh thực.
Tu sĩ gầy gò đứng bên cạnh thấy hắn nghiêm túc như vậy, lại không nhịn được nhỏ giọng nói thầm: “Mộc tiền bối cũng không thể phát hiện ra điểm mấu chốt dân đến linh thực bệnh biên thì một linh thực sư tán tu vừa lên tới Kết Đan có mây năm như ngươi làm được cái gì?" “Đổi một góc độ khác để ngẫm lại, Lục đạo hữu có thể trở thành khách khanh của thương hội trước khi có tu vi Kết Đan sơ kỳ, còn do bảo lâu chỉ linh tự mình chỉ định, vậy thì nhất định là tạo nghệ trên linh thực nhất đạo của hắn đã tỉnh thâm đến cực hạn rồi." Thụ quái ầm ổầm nói. Trương Cửu Tông đang đứng bên cạnh nghe vậy cũng khẽ gật đầu, trong giọng nói có mấy phần tin tưởng: “Thời điểm Lục đạo hữu vừa xem qua Hổ Báo Thảo, trong đầu đã có được một chút manh mỗi, chỉ cần cho hắn đủ thời gian, rất có thể hắn sẽ tìm ra vấn đề.” “Sỉ tâm vọng tưởng.” Hàn Tung lắc lắc đầu, ánh mắt tùy ý đảo qua khu vực xung quanh.
Một lát sau, Lục Huyển cảm thấy thời cơ đã chín muổi bèn thi triển Địa Dân Thuật mình đã cực kỳ thuần thục, nhổ tận gốc Hổ Báo Thảo lên.
“Sao Lục đạo hữu lại nhổ linh thực ra thế?” Trương Cửu Tông nghỉ hoặc hỏi.
“Rất nhiều loại linh thực khi xuất hiện dị biến, thường sẽ bắt đầu từ phần rê cây đang cắm sâu vào trong linh nhưỡng, để phòng ngừa có gì sơ sót nên ta cần kiểm tra rễ linh thực thật kỹ càng.” Lục Huyền thuận miệng bịa ra một lý do để ứng phó.
Hắn giả vờ giả vịt quan sát một hổi rồi lại một lần nữa trồng gốc Hổ Báo Thảo ấy vào trong linh nhưỡng. “Linh thực vốn đã tới giai đoạn suy vong, ngươi làm vậy sẽ đẩy nhanh tiền trình này, khiền nó tử vong càng nhanh hơn đấy." Tu sĩ gầy gò trông thầy hành động này của Lục Huyền thì lạnh lùng nói.
Lục Huyền không để ý tới sự khinh thường trong giọng điệu của gã, hắn đứng lên, ngưng tụ tâm thần trên gốc linh thực có hình thái như hổ báo trước mắt. Ngay sau đó, tin tức chỉ tiết về Hổ Báo Thảo đã xuất hiện trong đầu hắn.
[Hổ Báo Thảo, linh thực ngũ phẩm, trong quá trình trưởng thành cần hấp thu tỉnh hoa linh phách của yêu thú, sau khi trưởng thành có thể dùng làm tài liệu chủ yếu để luyện chế đan dược luyện thể cao giai, cũng có thể trực tiếp phục dụng để tôi luyện thân thể.) [Bị Đạm Phách Dị Khuẩn ký sinh, sinh cơ đang dần mất đi.]
[Đạm Phách Dị Khuẩn là một loại sợi nấm quỷ dị, bị khắc chế bởi linh lực chí cương chí dương như lôi, hỏa, ngâu nhiên sinh ra trong khu vực có chôn giấu lượng lớn hài cốt yêu thú, cực kỳ hiểm thầy, vô hình vô sắc, rât dê bị linh phách của yêu thú hấp dẫn.}
[Dị khuẩn ký sinh bên trong Hổ Báo Thảo, chờ tới khi linh thực tiêu hóa linh phách của yêu thú xong, Đạm Phách Dị Khuẩn sẽ âm thâm cướp đoạt sinh cơ của thảo mộc ẩn chứa sức mạnh linh phách, bộ phận linh thực mất đi sinh cơ sẽ hình . thành từng đôm đen, mãi cho đến khi hoàn toàn tử vong mới thôi.] “Đạm Phách Dị Khuẩn... không ngờ lại có dạng sợi nấm cổ quái thể này, xem miêu tả thì chỉ có phương thức chúng dùng để xâm nhập vào linh thực khá là kỳ lạ quỷ dị chứ thực lực của dị khuẩn cũng không mạnh. Chỉ không biêt nó tự nhiên xuất hiện trong phúc địa hay là do kẻ khác mang vào." Trong lòng Lục Huyền thầm nghĩ.
“Lục đạo hữu có phát hiện gì không?” Trương Cửu Tông thấy dáng vẻ hắn như vậy, lập tức lên tiếng hỏi với giọng điệu không giấu được lo lãng.
Mấy chục gốc Hổ Báo Thảo này có giá trị rất lớn, nều toàn bộ chết sạch thì thật sự là quá mức đáng tiêc. Quan trong hơn, nếu không tìm được điểm mẫu chồt khiên linh thực phát sinh bệnh biển thì cũng đồng nghĩa với việc giá trị của khu phúc địa có thể gieo trồng lượng lớn linh thực ngũ phẩm này sẽ giảm mạnh, về sau thương hội cũng không dám trồng Hồ Báo Thảo tại đây nữa.
'“Ta đã phát hiện ra một chút manh mồi, dường như từng trông thầy ví dụ tương tự trong một cuôn điền tịch không trọn vẹn nào đó, chỉ là không dám cam đoan thôi.” Lục Huyền bình tĩnh nói.
“Õ? Lục đạo hữu đã tìm ra tồn tại kỳ dị xâm nhập vào Hổ Báo Thảo rồi ư?” Thụ quái bên cạnh kinh ngạc hỏi lại. Nó đã sống tới mây nghìn năm, lại có thiên phú thông hiểu linh tính tuyệt hảo, nhưng vân không tìm ra căn nguyên khiển Hổ Báo Thảo dị biển, bởi vậy mới quá đôi kinh ngạc về chuyện Lục Huyền có thể giải quyết được vấn đề khó khăn này.
“Nếu suy đoán của ta không sai thì thứ đang làm hại Hổ Báo Thảo là: một loại sợi nấm quỷ dị hiểm thầy, tên là Đạm Phách Dị Khuẩn, vì Hồ Báo Thảo hút linh phách nên chúng nó mới ký sinh trong cơ thể loại linh thực này."
“Vậy phải làm thế nào mới giải quyết được Đạm Phách Dị Khuẩn này?” Trương Cửu Tông nghe vậy, trong lòng đã có mấy phần tin tưởng lời Lục Huyền nói rổi.
“Loại sợi nấm này chỉ sợ lực lượng lôi hỏa. Dưới điều kiện tiên quyết là không làm tổn thương đến linh thực, chúng ta có thể thi triển thuật pháp lôi hỏa để ép nó ra.” Lục Huyền trầm giọng đáp.
“Bởi vậy cần phải nắm giữ thuật pháp lôi hỏa tương đối thuần thục, đồng thời phẩm giai không thể quá thâp, nêu không sẽ không tạo được hiệu quả uy hiếp với sợi nấm. Ngoài ra còn có một chút lưu ý, những đồm đen trên linh thực là bộ phận đã hoại tử, không thể khôi phục bình thường được nữa, nhất định phải cắt bỏ.” “Làm như vậy dù sẽ tổn hại đến phẩm chất của linh thực sau khi trưởng thành, nhưng cũng có thể cứu vãn được phần lớn tổn thất." “Được, đa tạ Lục đạo hữu đã nhắc nhở.” Trương Cửu Tông nghiêm mặt đáp. Sau đó, gã lập tức đi tới phía trước một gồc Hổ Báo Thảo, do dự một lát rồi lại đưa mắt nhìn về phía Lục Huyền, hỏi thêm: “Lục đạo hữu, ta và Hàn đạo hữu võn không giỏi về thuật pháp cũng như thần thông lôi hỏa, vài loại thuật pháp đang nắm giữ đều là thứ từng tập luyện khi còn ở cảnh giới Trúc Cơ. Ngoài ra chúng ta cũng không hiểu rõ về linh thực, không biết đạo hữu có thể thay chúng ta ép Đạm Phách Dị Khuẩn này ra hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận