Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 640: Chỉ Cần Tông Môn Không Đổ, Ta Có Thể Trồng Đến Thiên Hoang Địa Lão!

Chương 640: Chỉ Cần Tông Môn Không Đổ, Ta Có Thể Trồng Đến Thiên Hoang Địa Lão!
"Qua mấy ngày nữa ta sẽ theo mấy người đồng môn đã hẹn từ trước, qua bí cảnh kia thăm dò một phen." Bách Lý Kiếm Thanh cười nói.
"Đợi đã, nơi này có một tấm kiếm phù tứ phẩm, là bảo vật hộ thân của ta, vẫn một mực giữ kín không nỡ dùng, lần này cho ngươi mượn dùng đó." Lục Huyền lập tức gọi Bách Lý Kiếm Thanh lại, thuận miệng bịa ra một cái lý do, rồi ném cho gã một tấm Khiếu Hải Kiếm phù.
"Trực tiếp kích phát là có thể dùng được, uy năng có liên quan đến lượng kiếm khí kích phát ra. Chỉ có thể sử dụng trong tình huống nguy hiểm, nhớ khi trở về phải trả lại cho ta."
Trước khi hắn tiến vào tông môn đã quen biết Bách Lý Kiếm Thanh, bình thường cả hai đều ở chung vô cùng vui vẻ. Gã này được xem như một trong mấy người bạn tốt của hắn ở Thiên Kiếm Tông này, mà cũng là người có tu vi thấp nhất, Lục Huyền lo lắng cho sự an toàn của gã, liền cho mượn một tấm tứ phẩm Khiếu Hải Kiếm phù.
Đây là bảo vật có hạn độ lớn nhất mà hắn có thể lấy ra, nếu lấy nhiều hơn, hoặc là phẩm giai cao hơn, sẽ dẫn tới sự ngờ vực vô căn cứ, mà bản thân hắn cũng không dám cam đoan khi Bách Lý Kiếm Thanh trông thấy bảo vật, gã có nổi lên dị tâm hay không.
"Đa tạ Lục đại ca! Ta nhất định sẽ trân quý cơ hội sử dụng kiếm phù này! Nếu dùng trong tình thế cấp bách, cũng nhất định sẽ bồi thường giá gốc cho Lục đại ca huynh." Bách Lý Kiếm Thanh tiếp nhận kiếm phù, cảm nhận được kiếm khí cuồn cuộn ngập trời như sóng biển bên trong kiếm phù, lập tức hít sâu một hơi, trịnh trọng nói.
Đối với Trúc Cơ tiền kỳ như gã, kiếm phù tứ phẩm đã đủ để gọi là tuyệt thế trân bảo rồi, ở dưới một số tình huống, có nó trong tay cũng không khác gì có thêm một cơ hội bảo mệnh.
"Đi đi, nhớ bình an trở về." Lục Huyền khoát tay áo với gã rồi trực tiếp đi vào trong linh điền.
"Tất cả đều chạy hết vào bí cảnh. Không giống ta, chỉ có thể ở trong động phủ, dựa vào bồi dưỡng linh thực, chăn nuôi linh thú để duy trì tu hành."
Phải biết rằng, Hắc Ma Uyên kia có diện tích rộng lớn, bên trong ẩn giấu vô số tà ma, yêu thú, còn có linh quáng, linh dược và các loại tài nguyên tu hành khác, danh tiếng vang dội vô cùng, ngay cả Lục Huyền rất ít khi ra ngoài cũng biết về nó.
Lần này, bên trong Hắc Ma Uyên lại xuất hiện một bí cảnh cỡ lớn, cũng có nghĩa là sẽ có lượng lớn cơ duyên xuất thế, đương nhiên sẽ hấp dẫn vô số tu sĩ tranh nhau tràn vào.
Thiên Kiếm Tông cách Hắc Ma Uyên không xa lắm, vượt qua lộ trình mấy ngày là đến, cho nên nhóm tu sĩ tông môn đều động tâm.
Lục Huyền lại không quên đi tín niệm ban đầu, hắn vẫn luôn thành thành thật thật ở trong tông môn, an tâm làm ruộng.
"Chỉ cần tông môn không đổ, ta có thể trồng đến thiên hoang địa lão."
Linh lực trong cơ thể hắn bắt đầu khởi động, từng sợi linh vũ nhè nhẹ rơi xuống, làm dịu linh thực trong linh điền.
Sau khi chăm sóc linh điền thật tốt, Lục Huyền đi vào Trận Đường, lợi dụng truyền tống đại trận bên trong, tiến vào bí cảnh không trọn vẹn. Dưới tình huống bình thường, mỗi khi hắn có linh thực phẩm cấp cao, đều sẽ mang nó vào gieo trồng bên trong bí cảnh không trọn vẹn, đương nhiên là thỉnh thoảng phải tiến đến xem thử rồi.
Hư ảnh Phượng Hoàng tạo nên từ vết nứt màu vàng sậm bên trên Phượng Hoàng mộc lục phẩm càng thêm ngưng thực, trong lúc không ngừng bay múa xoay quanh có thể cảm nhận được nó vô cùng linh hoạt.
Được nguyện lực pháp khí Phật môn Phục Ma Quyết tẩm bổ, Kim Cang Bồ Đề ngũ phẩm cũng tiến vào giai đoạn sinh trưởng mạnh rồi, cây non kia giống như một vị cao tăng nho nhỏ đang ngồi thiền, chỉ nhìn một cái cũng khiến cõi lòng người ta yên tĩnh hiền hòa.
Long Hài Thảo trong U Tuyền Linh Lâm là thoải mái nhất, sợi cỏ màu đen dài nhỏ như rồng đang vui vẻ bơi lội trong linh dịch, vui đến quên cả trời đất.
Thanh Tịnh Lưu Ly Trà cùng là ngũ phẩm, được linh khí cực kỳ tinh khiết trong bí cảnh tẩm bổ, lại cộng thêm Mậu linh nhưỡng uẩn dưỡng, đã mọc ra chồi non.
Bên ngoài chồi non xuất hiện một tầng linh quang trong suốt, tựa như có thể tẩy rửa thân thể cùng với hết thảy bụi trần trong lòng.
Những loại linh thực khác như Địa Hoàng Táo, Thất Tình Đậu cũng phát triển không tệ.
Lục Huyền còn cố ý chạy đến trước mặt linh thực Thất Tình Đậu, nhập vai bày ra các loại cảm xúc hỉ nộ ái ố, để cho Thất Tình Đậu hấp thu một lần cho đủ.
Mặt khác, những loại linh thực như Liệt Diễm Quả và Băng La Quả, cùng với Dưỡng Kiếm Hồ Lô trong bí cảnh đều tiến vào giai đoạn thành thục, Lục Huyền suy đoán, có lẽ lần sau khi tiến vào nơi này, hắn có thể thu hoạch được quầng sáng từ chúng rồi.
Sau khi trở lại tông môn, hắn lại ngựa không dừng vó tiến vào phúc địa Vạn Yêu Quật, tận dụng trách nhiệm quản lý phúc địa, để kết nối gia tăng một chút cảm tình với lão Bạch Viên và lão Long Quy.
Cứ cách năm - ba ngày hắn lại tiến vào trong cấm địa một lần, nhằm thu thập huyết nhục và hồn phách của những con yêu thú kia, đây là nguyên liệu cần thiết để đám linh thực trong tiểu viện âm phủ của hắn phát triển bình thường. Và thuận tiện, hắn kiểm tra trạng thái của mấy con hung thú thí nghiệm một phen, có thể kịp thời cắt lỗ [1].
[1] : có thể hiểu cụm từ này như sau, khi khoản lỗ của một hạng mục đầu tư nhất định đạt đến một số tiền định trước, nó sẽ được thanh lý kịp thời để tránh khoản lỗ lớn hơn, còn trong tình huống này, có thể hiểu đơn giản là xử lý những con hung thú thí nghiệm thất bại để đỡ phải nuôi nó lâu hơn.
Cứ thế, rất nhanh hơn một tháng đã trôi qua.
Thời điểm Lục Huyền trở lại tông môn, hắn chợt phát hiện có một tấm phù lục truyền tin đang lơ lơ lửng lửng bên ngoài động phủ. Hắn dùng linh lực kéo nó đến trước người mình, bên trong truyền đến một giọng nữ dịu dàng: "Lục sư huynh, một thời gian không gặp, không biết ngươi có rảnh rỗi tới chỉ đạo một chút tri thức linh thực cho các sư đệ sư muội hay không?"
Giọng nói này vốn thuộc về một linh thực sư tương đối nổi danh trong Thiên Kiếm Tông, cũng là người quen của Lục Huyền, Liễu Tố, hai người từng cùng nhau đi thăm dò Lãng Nguyệt phúc địa.
"Được, Liễu sư tỷ, ngày mai ta có thể tới trao đổi một chút kinh nghiệm bồi dưỡng linh thực với các vị đồng môn." Lục Huyền truyền một luồng linh lực vào trong tấm phù lục truyền tin rồi tiến vào động phủ, bắt đầu xử lý những công việc bận rộn mà phong phú trong quá trình làm ruộng.
Hôm sau, hắn đúng giờ đi vào động phủ của Liễu Tố.
"Lục sư huynh."
"Chào Lục sư huynh."
Còn chưa tiến vào, đám người Liễu Tố đã sớm chờ ở cửa, vừa nhìn thấy Lục Huyền, tất cả đều nhao nhao nhiệt tình chào hỏi.
"Xin chào các vị sư huynh sư đệ." Lục Huyền chắp tay nói.
"Lục sư huynh, mời ngồi." Đám người tiến vào đình viện, Liễu Tố đưa tay ra hiệu để Lục Huyền ngồi xuống ghế chủ tọa, Lục Huyền từ chối nhưng mọi người đều lên tiếng khích lệ, đến cuối cùng hắn cũng không cố ý làm ra vẻ nữa, trực tiếp ngồi xuống.
Thiên phú hắn triển lộ trên linh thực nhất đạo này càng ngày càng mạnh, bởi vậy hắn cũng dần được nhiều đồng môn biết đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận