Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 945: Thanh Nhạc Lân Chào Đời!

Chương 945: Thanh Nhạc Lân Chào Đời!Chương 945: Thanh Nhạc Lân Chào Đời!
Nó cũng biết hạt Lôi Bạo Liên này mang đến ích lợi cực lớn đổi với sự sinh trưởng và phát triển của mình, nên trong nháy mắt đã bổ nhào vào chân Lục Huyền, dùng chiếc sừng nhọn màu trắng bạc cà lên bắp chân hắn như làm nũng.
“Vẫn muốn nếm thử một hạt nữa à?” Lục Huyền cảm nhận được ý niệm truyền tới từ trong đầu nó, kinh ngạc hỏi lại.
Liên tục sử dụng hạt sen sẽ mang tới hiệu quả không quá tốt với Lôi Long Hồng, nhưng trong tay Lục Huyền vân còn rất nhiều hạt sen, tất nhiên có thể thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ của con linh thú dị chủng ngũ phẩm này.
Hắn lại lấy ra một hạt Lôi Bạo Liên, đưa tới trước mặt âu thú. Nhưng điều khiến hắn cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn lại phát sinh, bởi vì âu thú Lôi Long Hổng không ăn hạt sen màu trắng bạc có lợi ích rất lớn với nó ngay mà nhanh chóng ngậm hạt sen vào miệng, vui vẻ chạy tới trước mặt chim mập.
Đôi mắt nhỏ tròn xoe của chim mập có chút nghi hoặc nhìn âu thú Lôi Long Hồng, con âu thú thì không ngừng nâng đầu lên, ra hiệu cho chim mập mau ăn hạt sen. Chim mập cảm nhận được khí tức lôi điện trong hạt sen màu trằng bạc, vẻ mặt chứa đầy do dự.
“Ăn ngon lắm! Nhanh ăn đi!"
Lục Huyền tập trung tâm thần, lập tức cảm nhận được một ý niệm do ầu thú Lôi Long Hồng truyền qua, thây chim mập vân còn do dự, nó dứt khoát đưa hạt sen vào trong miệng Phong Chuẩn.
“Nguy rồi!” Trong lòng Lục Huyền thầm nghĩ không ổn, thân hình lóe lên, vội vàng đi tới vị trí của chim mập. Quả nhiên, trên đôi cánh xanh nhạt của chim mập đã lóe lên từng tia lôi đình, lôi đình nổ vang khiến mảnh lông chim toàn thân nó cháy đen, còn thoáng truyền đến mùi khét.
“Ha ha ha!” Lục Huyền không nhịn được lập tức cười to.
“Ngươi đúng là nhỉ tử ngoan của chim mập!” Hắn nhìn Lôi Long Hồng màu trăng bạc đang bồi rồi không biết nên làm sao ở bên cạnh, khẽ cảm khái một câu.
Lục Huyền không do dự thêm đã lập tức rót Thanh Mộc nguyên khí vào trong cơ thể chim mập, những bộ phận bị hao tổn trên cơ thể nó đã nhanh chóng khôi phục lại như lúc ban đầu. Nhưng vụ việc này đã dọa cho cả hai con linh thú đều hú hổn hú vía, cũng dạy cho chúng một bài học, không phải thứ gì mình thấy ngon thì cũng phù hợp với những con linh thú khác.
Vụ lộn xộn nho nhỏ ấy chỉ là một khúc nhạc đệm trong chuôi ngày yên ả của Lục Huyền, sau khi kiểm tra linh điển xong xuôi, hăn trở lại tiểu viện, tiến vào một gian tĩnh thât. Giữa tĩnh thất có đặt một quả cầu ngọc màu xanh nhạt, quả cầu ngọc kia hơi co lại rồi giãn ra tựa như có một sinh mệnh đang hít thở bên trong.
Hắn đi tới phía trước quả cầu ngọc, quầng sáng màu xanh nhạt trong đan điền bát đầu xoay nhanh, lượng lớn Thanh Mộc nguyên khí tràn vào bên trong quả cầu ngọc, cho phôi thai Thanh Nhạc Lân bên trong được thỏa sức hấp thu.
Đột nhiên, một tiếng “răng rắc” vang lên. Mặt ngoài của quả cầu màu xanh nhạt bắt đầu xuất hiện một khe hở nhỏ dài. “Rốt cuộc cũng chịu nở rồi sao?” Trong lòng Lục Huyền mừng rỡ vô cùng, tôc độ rót Thanh Mộc nguyên khí vào trong quả cầu ngọc cũng tăng nhanh vài phần. Vết nứt không ngừng lan tràn, mây chục hơi thở sau đã phủ kín quả cầu. Tiêng vang rắng rắc cũng càng lúc càng lớn, mãi đến cuối cùng, toàn bộ quả cầu trực tiếp vỡ thành một đống ngọc vụn, để lộ ra một con âu thú màu xanh nhạt với đôi mắt nhắm nghiền bên trong.
Toàn thân ấu thú ướt sũng, nó cố gắng mở to mắt, phát ra một tiếng gầm nhẹ với Lục Huyền như thể nó cũng biết là ai đã âp mình ra, trong thanh âm tràn đầy ỷ lại và thân mật. Sau đó, nhóc con này chậm rãi đứng dậy, duôi móng vuốt ôm chặt mâẫy miềng ngọc vỡ rồi nuồt vào trong bụng. Sau khi nuôt mây miềng ngọc vụn, ánh sáng màu xanh nhẹ nhàng lưu chuyển trên thân thể nó, để lộ ra diện mạo vốn có của con linh thú này.
Thanh Nhạc Lân có vài phần tương tự với con hươu, đầu dê đuôi rồng móng sói, rõ ràng là nó hãy còn nhỏ xíu nhưng đã hiển lộ ra uy nghiêm cao vời khó tả rồi.
“Rốt cuộc yêu thú dị chủng Thanh Nhạc Lân lục phẩm cũng nở ra, đúng là không dê dàng mà." Lục Huyền nhìn con ấu thú, trong lòng không khỏi cảm khái hổi lâu.
Sau hơn một năm nuôi dưỡng bằng không biết bao nhiêu Thanh Mộc nguyên khí, cũng tiêu hao rất nhiều Nạp Linh Thảo Châu, cuối cùng hắn cũng thành công ấp nở con Thanh Nhạc Lân vân một mực chìm vào giấc ngủ sâu rồi.
Tâm thần hắn tập trung trên thân con âu thú có vẻ uy nghiêm xen lần đáng yêu trước mắt. [Thanh Nhạc Lân, yêu thú dị chủng lục phẩm, ẩn chứa huyết mạch mỏng manh của dị thú Kỳ Lần thời Thượng cổ, sức lực vô cùng lớn, trong quá trình trưởng thành sẽ dần nắm giữ thiên phú thần thông của tộc Kỳ Lân, không thích máu thịt, thích ăn cỏ cây khoáng thạch ẩn chứa sinh cơ nồng đậm.] “Không ngờ nó lại là kẻ theo chủ nghĩa ăn chay. Lục Huyền cười khẽ một tiếng, rối lầy mây trái linh quả băng hỏa từ trong túi trữ vật ra, ném tới trước mặt âu thú Thanh Nhạc Lần.
Ấu thú màu xanh nhạt nhẹ nhàng vươn cái đầu nhỏ ra, hít hà mấy cái rồi nhanh chóng nuốt chúng vào, cảm nhận được mỹ vị và linh lực tỉnh thuần tràn ra từ bên trong linh quả, vẻ mặt nó đầy thỏa mãn, vui sướng nắm sâp trên mặt đât. “Linh thực linh thú trong động phủ càng ngày càng nhiều, lúc trước ta còn cho răng diện tích của nơi này rât lớn, nhưng hiện giờ xem ra, khu vực này đã có phần không đủ chô rồi." Linh thức của Lục Huyền đảo qua toàn bộ động phủ, trong lòng không khỏi cảm khái một câu.
Sau khi tiến vào Lôi Hỏa Tỉnh Động này được mây năm, hãn lại thu thập thêm rất nhiều linh chủng, ngay cả linh thú cũng nuôi thêm vài con, càng ngày càng nhiều linh thực linh thú đồng thời sinh trưởng phát triển trong không gian giới hạn này, khiển cho động phủ càng ngày càng trở nên chật chội.
Trong linh điền đang gieo trồng các loại linh thực, bộ rễ của đám linh thực phẩm cấp cao vốn cực kỳ phát triển, mà yêu cầu của chúng nó với linh khí linh nhưỡng cũng cực cao, lại có nhiều điểm khác biệt, bởi vậy hắn cần phải ngăn cách chúng với nhau.
Với linh thú lại càng không cần phải nói, tuy động phủ không nhỏ, nhưng trừ bỏ đi phần diện tích dành cho linh điển thì phạm vi hoạt động của nhóm linh thú cũng chỉ có hạn. Nhất là với linh thú loại hình tốc độ như Đạp Vân Linh Miêu, Ly Hỏa Giao, chim mập Phong Chuẩn vân vân... chỉ mãy hơi thở là chúng có thể đi quanh động phủ một vòng rồi. Nơi này hoàn toàn không thể phát huy ra ưu thể tốc độ của chúng.
“Nếu có cơ hội vẫn nên tìm một tòa động phủ thậm chí là khu bí cảnh khác sẽ tôt hơn.” Trong lòng hăn nghĩ vậy.
Với gia sản của Lục Huyền ở thời điểm hiện tại, tình cảnh quẫn bách khi vừa mới thuê động phủ tại Lôi Hỏa Tinh Động đã không còn nữa, hiện giờ linh thạch đã hoàn toàn không phải vấn đề với hắn, chỉ cần suy nghĩ tới phương diện an toàn của linh thực là đủ.
Tốt nhất là nên đi tìm một tòa động phủ thích hợp để đám linh thực tà dị kia sinh trưởng."
Phải biết rằng, diện tích dành cho khu vực linh điền âm phủ có hạn, nhóm linh thực ở đây lại có phương thức sinh trưởng hoàn toàn khác với những linh thực bình thường, nếu có thể ngăn cách đôi bên ra thì đương nhiên là tốt nhất rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận