Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 613: Dẫn Dụ...

Chương 613: Dẫn Dụ...
Lục Huyền vừa nghĩ thầm trong đầu vừa bước chân lên những đám mây dày đặc, đi về phía Vân ốc của mình.
“Chào Lục sư huynh.” Đột nhiên một giọng nói vang lên, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy là một vị tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ vừa lên tiếng chào hỏi hắn, trên tay đối phương còn cầm theo không ít linh quả.
“Chào sư đệ, những loại linh quả này là để nuôi nấng linh thú phúc địa sao?”
“Đúng vậy sư huynh.” Tu sĩ kia lập tức trả lời.
Lục Huyền gật gật đầu rồi đi qua bên cạnh tu sĩ nọ. Hắn đã vào Vạn Yêu Quật này một thời gian rồi, nên cũng có chút hiểu biết nhất định với phương thức chăm sóc linh thú của đám người Tôn Vân. Linh khí bên trong phúc địa vô cùng nồng đậm tinh khiết, nên phần lớn linh thú chỉ cần hấp thu linh khí là có thể duy trì quá trình phát triển bình thường, thi thoảng bảo vật Đế Lưu Tương còn có thể rơi từ trên trời xuống giúp cường hóa thân thể cho linh thú.
Đồng thời, nó cũng coi như một loại phúc lợi của Thiên Kiếm Tông dành cho những người luôn ở bên trong phúc địa này, bởi vậy những tòa Vân ốc trên kia được dựng lên, chỉ đơn thuần là cung cấp một chốn dừng chân để bọn họ hấp thu và luyện hóa Đế Lưu Tương được tốt hơn.
Ngoài ra, đám người Tôn Vân còn định kỳ cung cấp một ít linh quả hoặc thịt yêu thú cho linh thú. Lục Huyền có để ý thấy, phần lớn linh quả đều là phẩm chất thấp hoặc bình thường, càng không có nhiều phương thức kết hợp giống như của hắn.
Về phần thịt yêu thú, lại càng không cần phải nói đến, tất cả đều được giữ nguyên vị, không trải qua bất cứ phương thức xử lý hay chế biến nào, chứ đừng nói là nấu nướng chiên xào … vân vân.
“Chẳng trách lúc nhàm chán, Bạch Viên hay Loan Điểu lại thích đến động phủ của ta ăn uống thế, ăn những thứ này lâu dài chắc chắn sẽ rất chán.” Lục Huyền lập tức hiểu được hành vi của hai con linh thú kia.
Tuy linh quả hay thịt yêu thú gì đó không thể nói là mỹ vị, nhưng đối với linh thú, chúng vẫn là nhu yếu phẩm không thể thiếu được. Dù bản thân hắn cũng có một chút ý kiến đối với phương thức chăn nuôi của những người kia, nhưng lại không có ý định đi nhúng tay vào. Hắn không hề muốn can thiệp vào thói quen cố hữu của bọn họ.

Trên một ngọn núi lớn, lão viên vẫn khoanh chân ngồi trên cái đài đá bằng phẳng như thường lệ, rồi đưa mắt nhìn về đám mây mù cuồn cuộn xa xa, trong miệng khẽ nhấp một ngụm nhỏ linh trà, bộ dáng dương dương tự đắc, lặng lẽ thưởng thức năm tháng bình yên này.
“Lục tiểu hữu, mấy ngày nay đã uống không ít Bách Quả Linh tương của ngươi rồi, hôm nay ngươi hãy nếm thử Hầu Nhi Tửu độc môn do ta chưng cất đi.” Lão viên rót cho Lục Huyền một ly linh nhưỡng màu vàng.
Chỉ thấy linh nhưỡng nhẹ nhàng lay động trong ly, khiến tâm thần Lục Huyền trào dâng kích động, như thể bản thân hắn sắp sửa vĩnh viễn trầm luân vào trong đó.
Hắn thu lại tâm thần, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ.
Hầu Nhi Tửu vừa vào bụng, tâm thần Lục Huyền đã không tự chủ được lập tức sôi lên, linh thức lan tràn ra khắp nơi. Kinh mạch, huyết nhục, tạng phủ toàn thân đều truyền đến cảm giác ấm áp.
“Hầu Nhi Tửu này của tiền bối thực sự không tầm thường, dù đây là lần thứ hai thưởng thức, vãn bối vẫn khó mà thích ứng được.” Lục Huyền nói với nét mặt hơi say.
“Hiệu quả của lần đầu tiên tẩy tủy phạt mạch là mạnh nhất, nếu dùng nhiều lần hiệu quả luyện thể sẽ yếu bớt, phải sử dụng lâu dài mới có thể gia tăng thêm một chút.” Lão viên nghe Lục Huyền tán thưởng Hầu Nhi Tửu của mình, nét mặt hơi lộ vẻ tự đắc.
“Thứ này hoàn toàn có thể coi là cực phẩm linh nhưỡng rồi.”
“Nhưng vãn bối vẫn hơi tò mò, nhớ khi vãn bối còn là một tán tu, lúc ở trong phường thị cũng từng nghe nói tới một loại linh nhưỡng Hầu Nhi Tửu khác, nhưng vì sao loại linh nhưỡng ấy lại cách biệt một trời một vực với rượu của tiền bối như vậy?” Lục Huyền tò mò hỏi.
“Chỉ có tên gọi giống nhau mà thôi, những thứ khác mới là điểm mấu chốt để quyết định phẩm chất của linh nhưỡng. Trong những thứ này, chỉ có hai loại là quan trọng nhất, ấy là nguyên liệu linh quả dùng để ủ linh tửu và bí pháp ủ rượu, mà bí pháp lại là nhân tố quan trọng hơn cả.” Lão viên kiên nhẫn giải thích cho Lục Huyền nghe, chẳng hề có dáng vẻ hung hãn cuồng bạo như trong tin tức giới thiệu lúc trước.
“Ta nhớ ngươi là một linh thực sư phải không? Hình như linh quả do ngươi bồi dưỡng ra đều có phẩm chất không tầm thường.” Nói đến linh quả, lão viên chợt nhớ ra thân phận của Lục Huyền đang ngồi trước mặt mình. Có thể làm cho hài nhi của nó cùng với con tiểu Loan Điểu kia vẫn nhớ mãi không quên, đã đủ để thấy được phẩm chất của những loại linh thực do Lục Huyền này bồi dưỡng ra cao đến mức nào rồi.
“Đúng vậy, đúng là vãn bối cũng có chút trình độ về linh thực nhất đạo, hiếm khi bồi dưỡng linh thực thất bại, mà phẩm chất trung bình của linh thực chín muồi cũng cao hơn linh thực sư bình thường một chút.” Lục Huyền khiêm tốn đáp: “Trong tông môn, danh tiếng về phương diện linh thực của ta cũng không tệ, Đan Điện còn ủy thác cho ta bồi dưỡng mấy nhóm linh dược để luyện chế đan dược. Thậm chí còn có một vị sư thúc Kết Đan nhờ ta hỗ trợ nuôi dưỡng một gốc linh thực ngũ phẩm.”
“Kết Đan chân nhân cũng nhờ ngươi giúp bồi dưỡng linh thực? Còn là loại linh thực ngũ phẩm cấp cao?” Trong đôi mắt bình thản yên tĩnh của lão viên vẫn luôn tu thân dưỡng tính này cũng lóe ra vẻ kinh ngạc.
“Không sai, chính là Thanh Hư chân nhân.” Lục Huyền thừa nhận. Thấy phản ứng của lão viên, trong lòng hắn không khỏi mừng thầm. Hắn chủ động nhắc tới sự khác biệt giữa Hầu Nhi Tửu trên thị trường là để lão viên liên tưởng đến thân phận linh thực sư của mình, từ đó mới biểu lộ ra tạo nghệ trên phương diện linh thực.
Mục đích… tất nhiên là đám linh quả vẫn dược lão viên dùng để ủ Hầu Nhi Tửu, cùng với bí phương Hầu Nhi Tửu có khả năng lấy được từ trong quầng sáng khi linh quả thành thục rồi.
Quả nhiên, sau khi nghe chuyện Thanh Hư chân nhân trong môn phái cũng ủy thác Lục Huyền bồi dưỡng linh thực ngũ phẩm, rõ ràng là con Bạch Ngọc Kình Thiên Viên lục phẩm này đã động tâm.
Trên thực tế, linh quả cùng với bí phương chính là nhân tố mấu chốt để nó ủ ra loại Hầu Nhi Tửu này. Mà đối với thân phận linh thú của nó, việc bồi dưỡng ra một gốc linh quả lại có độ khó quá cao. Cần phải chăm sóc không rời, lại mất rất nhiều thời gian và tinh lực, dù bảo nó đi đánh một trận với lão Long Quy bên trong phúc địa cũng thoải mái hơn rất nhiều so với chuyện bồi dưỡng linh thực.
Sau khi biết được tạo nghệ của Lục Huyền trên phương diện linh thực, trong lòng nó không khỏi sinh ra ý nghĩ muốn ủy thác cho hắn bồi dưỡng linh quả thay mình.
“Lục tiểu hữu, không biết ngươi có nguyện ý thay ta bồi dưỡng một ít linh quả dùng để ủ chế Hầu Nhi Tửu hay không?” Lão viên dò hỏi Lục Huyền.
“Tất nhiên là vãn bối cam tâm tình nguyện cống hiến chút sức mọn vì tiền bối. Nhưng dù sao những loại linh quả kia cũng có liên quan mật thiết đến loại linh tửu quý hiếm như thế, nếu giao cho tại hạ liệu có nguy cơ bị tiết lộ hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận