Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1279: Món Bảo Vật Này Có Duyên ...

Chương 1279: Món Bảo Vật Này Có Duyên ...Chương 1279: Món Bảo Vật Này Có Duyên ...
"Không biết Hoàng mỗ có cơ hội mua được khối Ảnh Thạch kia hay không?” Hoàng Kim Hổ nghe vậy, ánh mắt sáng lên, không kịp chờ đợi đã vội vàng lên tiếng hỏi.
"Công dụng của Ảnh Thạch ra sao, hẳn là sư huynh đã biết, cũng không cần sư đệ ta lắm lời, cho nên khá nhiều sư huynh đệ cũng muốn có được nó. Về phần Hoàng sư huynh có thể chiếm nó thành của mình hay không, lại phải xem sư huynh và nó có duyên phận hay không đã." Lục Huyền vừa cười vừa nói, trong lời nói có ý tứ ám chỉ hết sức rõ ràng.
"Được, kính xin sư đệ hãy lấy nó ra trước cho ta xem một chút." Ảnh Thạch có thể lặng yên không một tiếng động thay đổi khối đá ngầm phụ thân, bởi vậy Hoàng Kim Hổ có chút không yên lòng, muốn nghiệm chứng thật giả trước.
Lục Huyền đã sớm dùng bảo vật giam cầm Ảnh Thạch, đương nhiên không cần phải lo lắng sẽ xuất hiện vấn đề. Linh quang chợt lóe, một khối đá ngầm có hình thái kỳ dị đã xuất hiện ngay trong sân.
Hoàng Kim Hổ chìm tâm thần vào trong đó.
Trong tâm mắt của Lục Huyền, ngay khoảnh khắc ấy, vô số vết kiếm trên đá ngầm đột ngột sống lại, chúng nhanh chóng di chuyển với những quỹ tích cực kỳ huyền ảo tối nghĩa, tựa như đang thi triển ra từng chiêu kiếm thuật tỉnh diệu, kiếm khí lăng lệ gần như muốn bắn nhanh ra từ bên trong đá ngầm. "Xem ra Hoàng sư huynh này đang luận bàn kiếm quyết cùng con Ảnh Thạch kia." Lục Huyền âm thầm suy nghĩ. Không đến nửa khắc sau, toàn bộ vết kiếm đã lập tức dừng lại, trở về bình tĩnh, đồng thời Hoàng Kim Hổ cũng mở hai mắt ra. "Đúng là Ảnh Thạch." Trên mặt gã mang theo vài phần hưng phấn, vội vàng gật đầu nói với Lục Huyền: "Không biết muốn mua khối đá này cần bao nhiêu Kiếm Ấn?" "Một ngàn bảy trăm Kiếm Ấn, Hoàng sư huynh cảm thấy thế nào?" Lục Huyền mỉm cười nói.
"Một ngàn bảy trăm Kiếm Ấn..." Hoàng Kim Hổ rơi vào trong suy tư. Giá tiền này đã tương đương với một món bảo vật lục phẩm không tệ rồi, nhưng cũng không chênh lệch quá nhiều so với cái giá Hoàng Kim Hổ biết được, coi như vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận của gã.
"Không thành vấn đề, nơi này có một ngàn bảy trăm Kiếm Ấn, kính xin Lục sư đệ xem qua." Ảnh Thạch có sức hấp dẫn quá lớn với kiếm tu, nên gã cũng không do dự quá lâu đã gật đầu đồng ý.
"Số lượng Kiếm Ấn không sai, chúc mừng Hoàng sư huynh. Xem ra món bảo vật này có duyên với sư huynh rồi." Linh thức Lục Huyền đảo qua, lại trực tiếp dùng một tay thu Kiếm Ấn vào trong Thao Trùng Nang.
"Ha ha ha, đa tạ Lục sư đệ." Hoàng Kim Hổ nhận được khối Ảnh Thạch mình ngưỡng mộ trong lòng đã lầu, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
"Đúng rồi, Hoàng sư huynh, chuyện sư đệ bán Ảnh Thạch cho sư huynh, kính xin sử huynh hỗ trợ giữ bí mật giùm, không nên tuỳ tiện tiết lộ ra ngoài." Dường như Lục Huyền nhớ tới cái gì mới nghiêm mặt nói ra.
"Xét cho cùng, trong nhóm sư huynh đệ tại Kiếm Phong, không chỉ một mình Hoàng sư huynh muốn có khối Ảnh Thạch này, nếu để cho những đồng môn khác biết ta đã bán Ảnh Thạch cho sư huynh mà không bán cho bọn họ, trong lòng khó tránh khỏi sẽ sinh ra một chút suy nghĩ ngoài luồng, gây ảnh hưởng đến tình nghĩa đồng môn." Hắn cẩn thận dặn dò Hoàng Kim Hổ.
"Được, không thành vấn đề, dù sao ta cũng sẽ giấu Ảnh Thạch ở trong động phủ mình tu luyện, tuyệt đối không để cho người ngoài biết được sự hiện hữu của nó." Hoàng Kim Hổ sảng khoái nhận lời.
"Vậy là tốt rồi." Lục Huyền cười cười. Trên thực tế, hắn đã nhận được bảy khối Ảnh Thạch từ bên trong Tâm Kiếm Hồ, tự mình giữ chừng một - hai cái là đủ, phần còn lại đầu có thể mang đi đổi lấy Kiếm Ấn. Sở dĩ hắn cố ý dặn dò Hoàng Kim Hổ như vậy, mục đích chủ yếu là không để cho người khác biết bản thân đã nhận được không ít Ảnh Thạch từ bên trong Tâm Kiếm hồ, rồi rước lấy phiền toái không cần thiết vào người. Trong lòng hắn cũng âm thầm suy đoán, hẳn là chuyện này sẽ không bại lộ ra ngoài đâu. Dù sao thì lý do hắn đưa ra cũng khá là hợp tình hợp lý, mà bình thường giữa những tu sĩ với nhau, cũng chẳng ai ngốc nghếch đến độ trực tiếp trưng bày bảo vật của mình ra cho người khác biết.
Dù bị người biết được chuyện này thì vấn đề cũng không quá lớn. Xét cho cùng, giá cả hắn đưa ra cũng có căn cứ cụ thể, không phải tuỳ tiện chọn bừa lấy một cái. Hơn nữa hắn bán cho bọn họ cũng tương đương với giải quyết xong một tâm nguyện của bọn họ, khẳng định là những người kia sẽ không sinh ra hiềm khích với hắn chỉ vì loại thiện ý giấu giếm này.
Mấy ngày sau, lại có một gã đồng môn lúc trước từng tiến vào Tâm Kiếm Hồ đến bái phỏng Lục Huyền. Sau khi bày ra bộ dạng ngại ngùng, nhăn nhó một phen, Lục Huyền mới lưu luyến không rời bán một khối Ảnh Thạch cho gã.
"Sự huynh, món bảo vật này có duyên với ngươi đó." Hắn cực kỳ tự nhiên thu lại hơn một ngàn Kiếm Ấn, sau đó mỉm cười nói với đối phương. "Sư tỷ, món bảo vật này có duyên với ngươi đó." Một luông thanh âm quái dị vang lên trong động phủ của Lục Huyền. Bạch Ngọc Kình Thiên Viên đang mỉm cười, nói với một nữ tu thanh lệ.
Nữ tử kia nhanh chóng cất kỹ khối Ảnh Thạch, lại có chút tò mò nhìn con tiểu bạch viên kia, không biết vì sao nó lại có hành động như vậy.
"Diệp sư tỷ, con linh thú này của ta thiếu người dạy dỗ chỉ bảo, ngày thường có chút bướng bỉnh, kính xin sư tỷ thứ lỗi." Lục Huyền mỉm cười giải thích với nữ tử thanh lệ. "Không sao, lần này đa tạ Lục sư đệ đã bán cho ta một khối Ảnh Thạch, thời gian không còn sớm nữa, xin cáo từ trước." Nữ tử cười tươi như hoa, nhìn ra được tâm trạng đang cực kỳ vui vẻ.
Chờ sau khi nàng rời khỏi, Lục Huyền mới trở lại tiểu viện, hung hăng trừng mắt nhìn tiểu bạch viên một cái: "Đừng ép ta phải tát ngươi vào thời điểm ta vui vẻ nhất." Tên nhóc con này nghe được mấy câu thoại của hắn, cũng học xong cách cướp thoại luôn rồi.
"Lão gia, ta sai rồi, sau này ta không như vậy nữa." Tiểu bạch viên vội vàng bổ nhào tới dưới chân Lục Huyền, ôm chặt lấy bắp chân hắn.
"Ta chỉ cảm thấy thời điểm nói câu kia rất thú vị, lại nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi mới buột miệng thốt ra thôi." Bạch Ngọc Kình Thiên Viên bóp cổ họng, vội vàng lên tiếng giải thích.
"Lần sau không được làm như vậy nữa." Đương nhiên Lục Huyền chỉ giả bộ tức giận chứ không để ở trong lòng. "Được rồi! Lão gia yên tâm, ta sẽ không nói như vậy với các vị sư huynh đệ kia của ngài nữa." Tiểu bạch viên nhếch miệng cười nói, để lộ ra một hàm răng trắng bóng trong suốt như ngọc.
"Coi như ngươi thức thời." Lục Huyền bỏ lại một câu, sau đó đi vào trong phòng.
Lần trước, hắn lấy được bảy khối Ảnh Thạch từ bên trong Tâm Kiếm hồ, đã lục tục bán ra được sáu khối, giá cả rơi vào khoảng một ngàn sáu đến một ngàn bảy Kiếm Ấn, tổng cộng đã nhận được hơn một vạn miếng Kiếm Ấn.
"Con số này gần như có thể đổi được một hạt linh chủng Kiếm Thảo thất phẩm bên trong Linh Thực Điện rồi. Không ngờ tiến vào Tâm Kiếm hồ một chuyến lại có thu hoạch phong phú như thế." Tâm trạng của Lục Huyền vô cùng tốt.
Nhưng đương nhiên dù ở trong Kiếm Tông, linh chủng Kiếm Thảo cấp bậc thất phẩm cũng là mặt hàng cực kỳ hiếm thấy, không chỉ có đủ số lượng Kiếm Ấn là có thể trực tiếp trao đổi được.
Muốn trao đổi được loại linh chủng này cần phải thoả mãn thêm một trong hai yêu cầu khác, hoặc là có cảnh giới Nguyên Anh, hoặc là có cống hiến cực lớn đối với Động Huyền Kiếm Tông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận