Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1183: Xoa Dịul

Chương 1183: Xoa DịulChương 1183: Xoa Dịul
Sau khi linh dịch được ngưng kết, Lôi Hỏa Chân Quân không chút do dự đã dùng một tay vồ lấy nó. Chỉ thấy một luồng hư ảnh hình bàn tay màu bạc khổng lồ chợt lóe lên, thoáng chốc đã nắm một linh thú dị biến từ bên trong cấm chế phía dưới tới. Linh thú bị bàn tay màu trắng bạc bao bọc lấy, sau đó lại nhanh chóng bị nó kéo về phía linh dịch màu trắng xoá kia.
Dường như phát hiện ra khí tức khủng bố bên trong, con linh thú trở nên cực kỳ nóng nảy, cứ không ngừng giãy giụa. Nhưng đương nhiên, giãy giụa vô tác dụng, cuối cùng nó vẫn bị bàn tay khổng lồ màu trắng bạc nọ không chút lưu tình ném vào trong linh dịch.
Nó vừa mới tiến vào, đã trông thấy vô số lôi mang ở bên trong trở nên vô cùng sinh động, chúng tranh nhau tràn vào bên trong thất khiếu của con linh thú dị biến.
Lôi Hỏa Chân Quân nhắm nghiền hai mắt, thần thức hoàn toàn tập trung vào vũng linh dịch kia.
Đột nhiên bên trong Lôi Cực Dương Dịch nổi lên từng cái bọt nước màu trắng bạc nhàn nhạt, Lôi Hỏa Chân Quân như có cảm giác, đôi mắt lập tức mở ra, nhanh chóng dùng linh lực dẫn dắt lôi kéo. Không bao lâu sau, một con sâu trong suốt có ba đầu đã chui ra khỏi vũng linh dịch kia. Ba cái đầu nhỏ nhắn, mơ hồ không rõ, có cảm giác nó chỉ là một luồng ác niệm đơn thuần ngưng kết lại mà thành thôi.
“Quả nhiên có ma trùng!” Thanh Mộc Tinh Chủ kinh hô thành tiếng.
Ánh mắt Mậu Thổ Tinh Chủ đang đứng bên cạnh nàng, nhìn về phía Lục Huyền cũng có vài phần tán thưởng. Cảnh giới của Bách Thú lão nhân tuy thấp hơn bọn họ một bậc, nhưng sau khi Tam Thi Trùng bị Lôi Cực Dương Dịch tách ra khỏi thân thể con linh thú nọ, ông ta cũng phát hiện được sự tồn tại của nó rồi.
Lục Huyền và Tần Sơn, một người xuất thân từ đại tông, có cảnh giới Kết Đan viên mãn, một người tu luyện đồng thuật kỳ dị và Quan Tưởng Pháp thượng đẳng, khiến cho linh thức mạnh hơn tu sĩ cùng cấp rất nhiều, bởi vậy cả hai cũng đại khái cảm nhận được sự tồn tại của Tam Thi Trùng.
Còn nhóm tu sĩ khác của Thiên Tinh Động, lại chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ, không thể phát hiện ra điều qì.
Trên thực tế, Tam Thi Trùng chỉ có hình thái và tập tính cực kỳ đặc biệt còn thực lực của nó vốn rất bình thường, sau khi bị bắt phải hiển lộ ra, thứ đang đón chờ nó ở phía trước, chỉ có kết cục tử vong mà thôi.
Thần thức của ba vị Tinh Chủ đảo qua nhiều lần, sau khi cẩn thận xác nhận không bỏ sót bất cứ điều gì, một tấm lôi phù đã trống rỗng xuất hiện, chỉ nghe bộp một tiếng rơi thẳng xuống thân thể Tam Thi Trùng.
Một làn khói xanh lượn lờ bay lên, con sâu ba đầu trong suốt đã bị đốt thành hư vô. Đồng thời, con linh thú đang bơi trong vũng linh dịch kia cũng bị quăng ra ngoài, rơi bịch xuống đất.
Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, con linh thú nọ rung đùi thoải mái đứng dậy, ánh mắt mờ mịt, hoàn toàn không còn vẻ nóng nảy bạo ngược như lúc trước nữa.
Mấy tia linh thức cường đại đồng thời quét qua, sau khi xác nhận không có bất kỳ tình huống dị thường gì, nét mặt ba người Lôi Hỏa Chân Quân đầu lộ vẻ tươi cười.
“Quả nhiên hữu hiệu!” “Lục tiểu hữu không hổ là linh thực sư nổi danh nhất Thiên Tỉnh Động, không ngờ ngươi lại có thể phát hiện ra tồn tại như Tam Thi Trùng.” “Không, sau hôm nay thì phải là linh thực linh thú đại sư nổi danh nhất Ly Dương cảnh, thậm chí là cả Trung Châu này rồi.” Thanh Mộc Tinh Chủ cười nói.
“Ba vị tiền bối quá khen, vẫn bối thực sự không dám nhận.” Lục Huyền vội vàng lên tiếng đáp.
“Sự thật ở ngay trước mắt, tiểu hữu đừng quá khiêm tốn.” Từ đầu tới cuối, Mậu Thổ Tinh Chủ vẫn không lên tiếng giờ lại chậm rãi mở miệng nói.
“Vẫn bối chỉ đơn thuần là đặt tất cả tâm tư lên phương diện linh thực linh thú mà thôi, nhưng với những vị linh thực sư, ngự thú sư còn lại thì tu hành mới là nghiệp chính, linh thú linh thú với bọn họ chỉ như một phương pháp để thu hoạch tài nguyên. Có lẽ đầy chính là sự khác biệt giữa chuyên môn và sở thích.” Lục Huyền nhẹ giọng nói.
“Có lý."
“Lục tiểu hữu có tấm lòng chân thành với linh thực linh thú như thế, chúng ta cũng cảm thấy bội phục vô cùng.” Mọi người đầu cảm khái lên tiếng.
“Mời ba vị đạo hữu đi nghỉ ngơi trước, chờ xong chuyện ở nơi đây chúng ta sẽ đến gặp ba vị sau.” Lôi Hỏa Chân Quân nói với ba người Lục Huyền.
Sau khi phát hiện ra Tam Thi Trùng, bọn họ vẫn còn rất nhiều chuyện phải giải quyết, nếu kéo dài tình huống này càng lâu sẽ càng gây bất lợi với đám linh thú kia hơn. Một đám Tam Thi Trùng bị phân tách ra xong, lại trực tiếp bị mạnh mẽ diệt sát bằng thủ đoạn lôi đình. Sau đó, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra, đông đảo linh thú cao giai đã tỉnh lại vẫn bị giam trong một đạo cấm chế khác, chờ quan sát một thời gian, sau khi xác nhận không có điểm gì bất thường, chúng mới được phóng thích.
Ba người Lục Huyền đứng bên cạnh xem một lát rồi được tu sĩ Thiên Tỉnh Động dẫn đường, tiến vào đại sảnh nghỉ ngơi.
.. 16700928516
Trong đại sảnh, ba người mỗi người ngồi một góc như thế kiầng ba chân. “Lục đạo hữu, không ngờ ngươi lại có hiểu biết sâu sắc về linh thú như vậy. Nếu có cơ hội, ngươi nhất định phải tới Vạn Thú Tông làm khách, giao lưu trao đổi với đám sư huynh đệ chúng ta một phen.” Thanh âm vang dội của Tần Sơn đột ngột vang lên, trực tiếp phá vỡ không gian lặng ngắt xung quanh. Dị bảo Thanh Thú Cổ Kính trong tay gã cũng không thể nhận ra sự tồn tại của Tam Thi Trùng, vậy mà Lục Huyền lại dễ dàng tìm ra được, điều này đã khiến gã cảm thấy vô cùng bội phục đối phương, cũng vì thế mà muốn kết giao với hắn.
“Nhất định rồi, ta ngưỡng mộ đại danh Vạn Thú Tông đã lâu, đến lúc đó còn phải làm phiền Tần đạo hữu dẫn ta đi tham quan một vòng.” Lục Huyền cười nói.
Hai người thân thiết trao đổi vài câu, vì cả hai đều có ý muốn kết giao nên chỉ trong nháy mắt, khoảng cách đã được kéo gần lại không ít. “Lục tiểu hữu, hôm nay ngươi đã khiến lão phu được mở rộng tầm mắt rồi.” Đúng vào thời điểm đó, giọng nói già nua của Bách Thú lão nhân cũng truyền vào tai Lục Huyền. Giọng điệu lạnh nhạt, hoàn toàn không nghe ra bất kỳ dao động cảm xúc nào, cũng không thể biết ông ta đang vui hay giận.
“Bách Thú tiền bối quá khen rồi, hôm nay chỉ là vãn bối may mắn mà thôi, chứ còn trên phương diện ngự thú, chắc chắn ta kém xa tiền bối. Hơn nữa, nếu nói đúng ra thì phương hướng phát triển của vãn bối đã được coi là bước vào con đường bàng môn tà đạo rồi. Bởi vì với tu sĩ, tu vi mới là căn bản, nhưng vãn bối lại dồn hết tâm tư vào đám linh thực linh thú, khiến cho tu vi không hề tăng tiến, lại bỏ phế chuyện tu hành các mặt thần thông thuật pháp, có thể nói là đã đi đến cuối con đường đại đạo rồi.” Lục Huyền thở dài một tiếng, ra vẻ cảm khái nói.
Hắn đã nhạy bén phát hiện được tâm trạng phức tạp của vị Nguyên Anh Chân Quân bên cạnh, bởi vậy mới nói ra những lời này, mục đích chính là để đối phương cảm thấy mình không thể tạo thành uy hiếp, từ đó hoàn toàn yên lòng lại.
Quả nhiên, sau khi nghe được những lời này, hàng lông mày trên trán Bách Thú lão nhân nhẹ nhàng giãn ra, trong ánh mắt lại toát lên vẻ khinh khỉnh thản nhiên như lúc đầu gặp mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận