Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 682: Bắt Thóp!

Chương 682: Bắt Thóp!
"Ồ? Mời nói." Dường như chủ quán có lòng tin cực lớn đối với chuyện bản thân bán linh chủng giả, gã hoàn toàn không nghĩ đến tình huống hành vi gian dối của bản thân bị phát hiện, vẫn ung dung nói.
Lục Huyền quan sát bốn phía, sau đó tiến lên hai bước, truyền âm nói với chủ quán: "Đạo hữu, linh chủng Mặc Cốt Thụ ngươi bán ra là giả?"
Tiếng truyền âm nhỏ như muỗi kêu nhưng truyền vào trong tai chủ quán lại như tiếng sấm nổ vang trời!
Vẻ mặt gã đại biến, trong mắt hiện lên một tia bối rối.
"Đạo... Đạo hữu đừng có tùy tiện đùa giỡn như vậy." Gã cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, còn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười cứng ngắc, nói với Lục Huyền.
"Lời vừa rồi có phải nói đùa hay không, hẳn là đạo hữu ngươi biết rất rõ." Lục Huyền lạnh nhạt nói.
"Là sao?" Sau phút bối rối ban đầu, chủ quán nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, vẻ mặt trở nên lạnh lùng hỏi: "Hạt linh chủng ta bán ẩn chứa sinh cơ nồng đậm, phẩm chất vẻ ngoài hoàn chỉnh, chỉ cần dùng linh thức thăm dò là biết được thật giả ngay. Đạo hữu còn chưa trồng xuống, đã chắc chắn linh chủng của ta có vấn đề, chẳng phải là đang vu oan cho sự trong sạch của ta sao?"
Suy nghĩ trong đầu gã không ngừng bay bổng, gã tuyệt đối tin tưởng vào quy trình sử dụng Huyền Sinh Linh Nhũ ngàn năm giả tạo phế chủng thành linh chủng bình thường, người khác tuyệt đối không thể nhìn từ bề ngoài mà nhận ra điềm dị thường của linh chủng được.
Ngay cả khi người mua phát hiện ra sơ hở, đó là cũng là chuyện phát sinh sau khi đối phương bồi dưỡng linh chủng thật nhiều năm, đến lúc đó, gã đã sớm mang theo một khoản linh thạch lớn, tiêu dao ngoài hải ngoại rồi.
"Nếu đạo hữu không đủ tự tin đối với trình độ linh thực của bản thân, có thể trả lại linh chủng cho ta, ta sẽ trả lại một phần linh thạch cho ngươi."
Để phòng ngừa vạn nhất, gã vẫn lưu lại cho Lục Huyền một đường lui, sợ Lục Huyền thật sự nhìn ra cái gì.
"Linh thạch thì thôi." Lục Huyền không để lộ cảm xúc, lạnh nhạt nói: "Về phần ngươi nói chưa gieo trồng thì không có quyền phán định linh chủng là thật hay giả, chẳng biết đạo hữu đã từng nghe nói đến bên trong Tu Hành giới có một loại bảo vật đặc thù tên là thảo mộc linh khí có thể thúc giục linh thực nhanh chóng sinh trưởng hay không?"
"Không khéo, trong tay ta đang có một loại như vậy, chỉ cần dùng thảo mộc linh khí thúc đẩy hạt linh chủng kia sinh trưởng, là có thể biết được nó là thật hay giả rồi. Đạo hữu muốn thử một chút hay không?" Lục Huyền đứng thẳng tắp, trực tiếp dùng linh thức khóa chặt chủ quán, phòng ngừa gã sợ hãi mà đào thoát.
"Không cần, ta trả lại gấp ba lần linh thạch cho đạo hữu, có được hay không?" Vẻ mặt chủ quán âm tình bất định, cuối cùng vẫn không có dũng khí đi đánh cược xem lời nói của Lục Huyền là thật hay giả.
Thấy chủ quán đã ngầm thừa nhận, khóe miệng Lục Huyền khẽ cong lên: "Chỉ bồi thường gấp ba đã muốn đuổi ta đi rồi?"
"Đạo hữu, hẳn là ngươi cũng không muốn chuyện mình bán hạt giống giả bị tu sĩ khác biết chứ?" Hắn thản nhiên nói.
"Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Gần đây ngươi bán hàng giả kiếm được bao nhiêu linh thạch, chia cho ta bảy phần." Khi nói ra câu này, vẻ mặt hắn vô cùng kiên định, không cho phép nghi ngờ.
"Không thể nào! Ngươi cũng quá xấu xa rồi!" Chủ quán biến sắc, lập tức thốt ra.
"Chỉ là dùng tiền tiêu tai thôi mà. Không biết đạo hữu có nghĩ tới chuyện này hay không, nếu như Đa Bảo Lâu biết ngươi đang bán hàng giả, đã lừa gạt được rất nhiều tu sĩ tới tham gia Bảo Hội này rồi, bọn họ sẽ đối với ngươi như thế nào đây?"
"Còn nữa, trong nhóm tu sĩ đã mua linh chủng của ngươi kia, có bao nhiêu người đã đạt tới tu vi Trúc Cơ hậu kỳ cùng với cảnh giới viên mãn? Nếu bọn họ biết, mình bỏ ra không ít linh thạch để mua linh chủng, cuối cùng toàn bộ linh chủng kia đều là giả, đến lúc ấy bọn họ sẽ xử lý đạo hữu như thế nào?"
"Nếu chuyện này thực sự phát sinh, thì thứ ngươi phải trả không chỉ là khoản linh thạch này đâu, hơi không cẩn thận một chút, ngươi còn phải lấy tính mệnh của mình ra đền đó."
Lục Huyền truyền âm nói với chủ quán, cũng thuận miệng kể ra dung mạo, tu vi cùng với thời gian chủ quán giao dịch cùng mấy vị tu sĩ nọ.
Đến đây, vẻ mặt chủ quán không còn ôn hòa nhiệt tình như lúc trước nữa, gã lập tức để lộ ra vẻ âm trầm như nước, cứ đứng yên tại chỗ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Bảy phần là quá nhiều, ta giả mạo linh chủng cũng hao tốn cái giá không nhỏ, nếu bị đạo hữu lấy đi bảy phần, tổn thất trong tay ta quá lớn." Hồi lâu sau, gã khẽ thở dài một tiếng, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ nói.
Trong lòng Lục Huyền cũng biết, thủ đoạn ngụy trang này cực kỳ khó làm, bản thân hắn cũng không muốn ép chủ quán quá chặt, tránh để gã liều mạng cá chết lưới rách, mới lên tiếng nói: "Vậy thì sáu phần, nhưng ngươi phải giao phương pháp giả tạo linh chủng cho ta một phần."
"Không nên đùa nghịch thủ đoạn gì, nếu ta có thể phát hiện ra linh chủng là giả, thì đương nhiên cũng có thể phân biệt ra được phương pháp của ngươi có hữu hiệu hay không. Còn nữa, ta biết rõ số lượng linh chủng ngươi bán ra, đừng hòng giở trò dối trá trên linh thạch."
Chủ quán hít sâu một hơi: "Được, ta nhận thua."
"Gần đây, ta đã bán được mười lăm hạt với giá hơn hai nghìn linh thạch mỗi viên, số lẻ bất đồng, tổng cộng đã kiếm được chừng ba vạn hạ phẩm linh thạch, hiện giờ chia cho đạo hữu sáu phần."
"Nơi này có một trăm tám mươi viên linh thạch trung phẩm, ngươi xem qua đi."
"Mặt khác, Linh Nhũ trong bình là thứ mấu chốt để giả tạo linh chủng, chỉ cần bỏ linh chủng vào trong đó tẩm bổ một đoạn thời gian, là có thể rót đầy sinh cơ nồng đậm vào trong linh chủng, khiến cho hạt phế chủng kia nhìn giống hệt linh chủng bình thường."
"Linh lực bên trong Linh Nhũ đã bị tiêu hao chừng bảy - tám phần, không bao lâu nữa, nó sẽ trở lại thành nước bình thường."
Chủ quán lấy một cái bình nhỏ màu xanh nhạt từ trong túi trữ vật ra, ném cho Lục Huyền.
"Dễ bàn, ta thề nhất định sẽ không để cho người thứ ba biết được chuyện đạo hữu bán hạt giống. Ngươi tự giải quyết cho tốt."
Lục Huyền cầm lấy linh thạch và linh nhũ, âm thầm uy hiếp cũng như cảnh cáo chủ quán một câu, liền cáo từ rời đi.
Có được một khoản bồi thường lớn như vậy, tâm trạng của hắn rất tốt, chút cảm xúc bất ổn vì trước đó bị nẫng tay trên cái quan tài đá, lại mua được linh chủng giả lập tức tan thành mây khói.
Hắn cũng không lo lắng tên chủ quán kia sẽ tố giác mình. Nếu như tên chủ quán kia có dũng khí để lộ chuyện hắn doạ dẫm gã ra ngoài, cũng chỉ có thể dẫn đến kết quả chẳng mấy tốt đẹp kiểu như ‘đả thương địch thủ tám trăm, tự tổn hại một ngàn’ mà thôi, thậm chí không cần Lục Huyền ra tay, Đa Bảo Lâu cùng với đa số tu sĩ bị gã lừa gạt sẽ lưu lại cho gã một đoạn hồi ức sâu sắc.
Còn sau này, khi Bảo Hội kết thúc, chủ quán có thể tới tìm Lục Huyền gây phiền phức hay không, hắn lại càng không lo lắng, thậm chí hắn còn đang ngại khoản linh thạch mình lấy được vẫn chưa đủ nhiều đây!
"Mấy người đồng đạo bị lừa kia, chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi với các ngươi mà thôi, coi như các ngươi dùng hai ngàn linh thạch này mua về cho mình một bài học đi.” Lục Huyền thầm nghĩ trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận