Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1251: Kiếm Chủ Anh Minh!

Chương 1251: Kiếm Chủ Anh Minh!Chương 1251: Kiếm Chủ Anh Minh!
“Đương nhiên là không chỉ có vậy.” Bàn tay Kiếm Hoàn Chân lại trảo một cái, hai tấm kiếm phù ngũ phẩm lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay.
Một tấm tản ra quang mang tối tăm, bên trong có hàng nghìn hàng vạn tia kiếm khí đen nhánh như cá bơi lội, kiếm ý âm lãnh lờ mờ tản ra, nhiệt độ xung quanh lập tức hạ xuống không ít.
Một tấm khác lại có màu xám trắng, nhìn qua có phần khô khan hơn một chút, khi ánh mắt rơi xuống phía trên sẽ cảm nhận được một luồng sát khí nồng đậm ập thẳng vào mặt, đánh sâu vào hồn phách mọi người. “Hai tấm kiếm phù này là Huyền Âm Kiếm Phù và Chân Sát Kiếm Phù ngũ phẩm, đều là phù lục cao giai bình thường rất khó gặp. Tất cả đều do Lục sư điệt tự tay vẽ ra.” Ý cười trên mặt Kiếm Hoàn Chân càng sâu hơn. “Đại sư chế phù? Chủng loại kiếm phù ngũ phẩm mới, nếu xác xuất vẽ thành công khả quan thì chắc chắn có thể khiến thực lực của đông đảo đệ tử Kiếm Phong càng tiến thêm một bước.” Kim Tái Càn cẩn thận đánh giá hai tấm kiếm phù, ánh mắt nhìn về phía Lục Huyền lại thêm vài phần tán thưởng. Nhiếp Thiếu Nham bên cạnh lại càng hiểu rõ về tạo nghệ chế phù của Lục Huyền hơn. Bởi gã vốn tinh thông chế phù nân biết rõ kiếm phù mà đặc biệt là kiếm phù cao giai vốn không dễ vẽ ra, tỷ lệ thất bại cao đến kinh người, bởi vậy so với ba người kia thì gã càng thêm tán thưởng Lục Huyền.
“Không chỉ có vậy!“Sau khi bốn vị Nguyên Anh Chân Quân của Kiếm Phong thấy được tài nghệ linh nhưỡng và chế phù của Lục Huyền, vốn tưởng rằng như vậy là hết, không ngờ Kiếm Hoàn Chân lại tung thêm một quả bom nữa.
“Đúng là trên phương diện linh nhưỡng, Lục sư điệt có thể xưng là đại sư, trình độ chế phù cũng rất tinh xảo, nhưng thứ thật sự đạt tới mức xuất thần nhập hóa của hắn lại là trình độ trên linh thực nhất đạo.” Kiếm Hoàn Chân không khỏi cảm khái nói. Ông ấy vừa dứt lời, hai món bảo vật đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Một gốc Kiếm Thảo màu trắng bạc, kiếm ý lẫm liệt, kiếm bảo trời sinh, thân kiếm có từng tia lôi quang rất nhỏ không ngừng nhảy nhót. Cùng với một chiếc hồ lô xanh biếc, bên trong mơ hồ truyền đến tiếng kiếm khí leng keng, khi đưa linh thức vào trong thăm dò, có thể cảm nhận được luồng kiếm ý kia mang đến cảm giác rất quen thuộc, dường như có thể thấm nhuần hết thảy. Đó chính là Động Huyền kiếm khí bản nguyên cơ bản nhất của Kiếm Tông. Tuy chỉ có một tia nhưng việc nó xuất hiện trong chiếc hồ lô này lại khiến bốn người không khỏi chấn kinh.
“Đây là Thiên Lôi Kiếm Thảo, linh thực tứ phẩm, do Lục sư điệt mất nhiều năm cải tiến ra từ Kiếm Thảo nhị phẩm phổ thông. Các vị sư đệ sư muội đều là người của Kiếm Tông, khẳng định là đều biết rõ chỉ dựa vào sức một người cải tiến ra Kiếm Thảo tứ phẩm có ý nghĩa to lớn đến thế nào.”
“Còn có Tiểu Động Huyền Kiếm Hồ tứ phẩm này nữa, bên trong hồ lô ẩn chứa một tia kiếm khí bản nguyên của Kiếm Tông, sẽ có ích lợi rất lớn với những đệ tử ngoại môn Trúc Cơ kỳ. Thứ này cũng do Lục sư điệt cải tiến từ Dưỡng Kiếm Hồ Lô tam phẩm mà thành. Một thân một mình cải tiến ra hai loại linh thực Kiếm Thảo Kiếm Hồ đều có thể mang lại ích lợi cực lớn cho tông môn, các ngươi thử nói xem, như vậy có đáng để ta tự mình đưa sư điệt tiến vào Kiếm Phong hay không?” Kiếm Hoàn Chân nhìn quanh bốn phía, vẻ mặt ngạo nghễ.
“Sao có thể?!” Nữ tu Nguyên Nguyệt vẫn luôn giữ vẻ trầm mặc lạnh lùng, cũng phải thất thanh kinh hồ.
Trong bốn người, tạo nghệ linh thực của nàng là cao nhất, nàng cũng tự mình bồi dưỡng ra nhiều loại Kiếm Thảo trong Kiếm Phong, bởi vậy nàng hiểu rất rõ để cải tiến ra một loại Kiếm Thảo tứ phẩm mới khó khăn tới nhường nào. Huống chỉ còn loại là Tiểu Động Huyền Kiếm Hồ cực kỳ thần dị kia. “Không phải sư huynh đang đùa với chúng ta đấy chứ? Chưa biết chừng do vẫn luôn nằm ở vị trí đếm ngược từ dưới lên trong chín tòa Kiếm Phong nên đầu óc cũng choáng váng rồi!” Trong mắt lão giả gầy nhỏ tràn đầy vẻ nghi ngờ.
“Một thân một mình cải tiến ra Kiếm Thảo cùng vơi Kiếm Hồ tứ phẩm, đây đúng là chuyện ta chưa từng nghe thấy bao giờ!” Nhiếp Thiếu Nham cũng không khỏi cảm khái một câu.
Bốn người ở trong Kiếm Tông ít nhất cũng phải trăm năm rồi, trong đó Kim Tái Càn có tu vi cao nhất, đã sống không dưới năm trăm năm, tất nhiên là càng biết rõ độ khó của chuyện cải tiến ra một loại Kiếm Thảo mới.
Kiếm Thảo được coi là cơ mật hạch tâm của Kiếm Tông, cũng là một trong những nguyên nhân khiến Kiếm Tông phồn thịnh lâu dài. Từ khi Động Huyền Kiếm Tông thành lập đến nay đã trải qua hơn vạn năm tích lũy, nhưng tổng cộng mới nghiên cứu và sở hữu được bốn mươi hai loại Kiếm Thảo tứ phẩm, vậy mà Lục Huyền trước mắt lại có thể tự mình cải tiến ra một loại? Đồng thời còn cải tiến Dưỡng Kiếm Hồ Lô tam phẩm thành Tiểu Động Huyền Kiếm Hồ tứ phẩm?
Nếu đệ tử ngoại môn của Kiếm Tông có được một chiếc hồ lô thì khẳng định là bọn họ có thể lý giải và cảm ngộ Động Huyền Kiếm Khí càng thuận tiện hơn, từ đó tu vi kiếm đạo cũng có thể tiến triển nhanh chóng.
Nói không ngoa, nếu Tiểu Động Huyền Kiếm Hồ được lưu thông rộng khắp trong tông môn thì thực lực tổng thể của nhóm đệ tử ngoại môn chắc chắn sẽ tăng lên đôi chút. Chỉ riêng chuyện cải tiến ra hai loại Kiếm Thảo Kiếm Hồ mới cũng đủ khiến toàn bộ Kiếm Tông từ trên xuống dưới đều nhìn hắn với cặp mắt khác xưa rồi.
Nhưng ý nghĩa của việc này không chỉ có thế.
Một mình một người đã có thể cải tiến ra Kiếm Thảo và Kiếm Hồ tứ phẩm, nếu được Kiếm Tông dốc sức hỗ trợ, trút xuống lượng lớn tài nguyên thì liệu hắn có thể cải tiến ra càng nhiều chủng loại Kiếm Thảo Kiếm Hồ có phẩm giai cao hơn không?
Đến lúc đó, toàn bộ đám đệ tử ngoại môn của Kiếm Tông mỗi người đều có được một gốc Kiếm Thảo ngũ phẩm trong tay sẽ là cảnh tượng hoành tráng đến thế nào? Nghĩ tới đây, trong lòng bốn người đầu biến thành một mảnh lửa nóng.
“Kiếm Chủ anh minh! Quả là người có con mắt tỉnh tường, đã đưa được báu vật như Lục sư điệt trở về Hoàn Chân Kiếm Phong!”
“Không hổ là kiếm tu lợi hại nhất Hoàn Chân Kiếm Phong! Lần sau tranh cử Kiếm Chủ, ta nhất định sẽ bỏ phiếu cho ngươi, không bầu lão Hoàng nữa.“Kim Tái Càn cười như nở hoa, hoàn toàn không còn thái độ hoài nghi như lúc ban đầu thấy Kiếm Hoàn Chân dẫn Lục Huyền trở về. Ông ta nhìn qua Lục Huyền, càng nhìn càng thấy vừa lòng.
“Khụ khụ, Lục sư điệt không ngại vạn dặm xa xôi trở về Kiếm Tông, hẳn là trên đường phải chịu nhiều vất vả rồi. Không biết trước mắt sư điệt đã có sư thừa hay chưa? Nếu chưa có thì Kim mỗ tình nguyện thu sư điệt làm đệ tử chân truyền. Ta cam đoan sẽ truyền thụ tất cả cảm ngộ kiếm đạo cho sư điệt, lão hủ không còn nhiều thời gian, tấn thăng Nguyên Anh hậu kỳ cũng vô vọng, đến lúc đó, còn có thể để lại tất cả bảo vật trong người cho sư điệt.” Ông ta thân mật đi tới chỗ Lục Huyền.
“Kim sư thúc...” Lục Huyền há miệng, đang nghĩ cách xem phải khéo léo từ chối đối phương như thế nào thì đột nhiên một tia quang mang màu bạc trắng đã lao vút đến, ngăn cách hai người bọn họ với nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận