Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1221: Hậu Thổ Cung!

Chương 1221: Hậu Thổ Cung!Chương 1221: Hậu Thổ Cung!
“Thạch đạo hữu, cùng nỗ lực nhé.” Lục Huyền khẽ cười nói, tâm thần lại tiếp tục tập trung vào Trầm Hương Câu. Đột nhiên, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu.
[Ngân Giác Cự Ngư...) “Tới rồi!” Lục Huyền nín thở ngưng thần, cơ bắp trên cánh tay đang cầm Mặc Ngọc Linh Can lập tức căng chặt, mơ hồ có ánh sáng màu vàng nhạt hiện ra bên ngoài da thịt. Đột nhiên, cái phao câu còn đang bình tĩnh chợt chui thẳng vào chỗ sâu bên trong Chân Hà. Lục Huyền khẽ quát một tiếng, hắn dùng một cánh tay vung mạnh Mặc Ngọc Linh Can, dùng sức nhấc nó lên.
“Lại có linh ngư mắc câu?” Thạch Tử Thần ở cách đó vài dặm, cũng nhanh chóng phát hiện động tĩnh bên này, hai mắt lập tức mở lớn đến tròn Xoe.
“Lục đạo hữu, để Thạch mỗ đi qua lược trận cho ngươi!” Gã vội vàng hóa thành một tia thanh quang, trong nháy mắt đã tới trước mặt Lục Huyền. Lục Huyền không rảnh để ý tới gã, hiện giờ Mặc Ngọc Linh Can trong tay hắn đã uốn cong như một chiếc cung lớn, Băng Tàm Ti không ngừng run rẩy, tựa như có thể bị đứt đoạn bất cứ lúc nào.
Tuy khí lực của con Ngân Giác Cự Ngư bên dưới vô cùng lớn, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một con linh ngư tứ phẩm, bởi vì linh trí thấp nân chỉ có một thân man lực này thôi. Dần dần, cường độ giãy giụa của nó đã giảm bớt một chút. Lục Huyền nhạy bén nhận ra biến hóa này, mới chọn đúng thời cơ, dùng sức vung Mặc Ngọc Linh Can trong tay lên. Trong tiếng vang rầm rầm, một con cá lớn đã chui từ trong Chân Hà ra. Đầu cá lớn đến mức có phần dị dạng, chiếm khoảng một nửa thân hình của nó, trên đỉnh đầu con cá này còn có một chiếc sừng nhọn màu trắng bạc với lôi quang quấn quanh, càng tăng thêm vẻ khủng bố dữ tợn.
Nó rơi xuống bờ sông, từ bên trong cái sừng nhọn lập tức phun ra quang mang màu trắng bạc, từng tia lôi đình bổ về phía hai người Lục Huyền, đồng thời thân hình nó cũng bật lên cao cao, muốn một lần nữa trở lại Thiên Bảo Chân Hà.
“Hay cho một con nghiệt súc!” Lục Huyền không buồn tránh né tia lôi đình đang bắn tới kia, mà trực tiếp xuyên qua, dùng một tay đè mạnh con cá lớn kia xuống, trực tiếp đâm vào giữa đầu Ngân Giác Cự Ngư, hung hăng xoắn một cái.
Lôi quang trên thân Ngân Giác Cự Ngư lập tức tán đi, giờ nó đã ngoan ngoãn nằm im trên mặt đất, sinh tử chưa rõ.
“Không ngờ thân thể Lục đạo hữu lại cường hãn như thất” Nét mặt Thạch Tử Thần bên cạnh cũng lộ ra vẻ bất ngờ. Dù Ngân Giác Cự Ngư chỉ là yêu thú tứ phẩm, nhưng khí lực toàn thân nó vốn là điều cực kỳ phiền toái cho đám “ngư dân” ở nơi này, vậy mà trong khoảnh khắc vừa rồi, Lục Huyền chỉ dựa vào nhục thân lại có thể ngạnh kháng mấy tia lôi đình do nó bắn tới, thậm chí còn dùng một chưởng đập Ngân Giác Cự Ngư thành nửa sống nửa chất.
Chỉ qua quá trình này thôi cũng có thể cảm nhận được nhục thân của hắn mạnh đến mức nào rồi.
“Bình thường ta vẫn luôn gieo trồng không ít linh quả có thể rèn luyện thân thể, để hôm nào mang tới cho Thạch đạo hữu nếm thử một phen.” Lục Huyền cười cười nói nói, lại nhanh chóng khôi phục dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn lúc trước. “Lục đạo hữu có lòng rồi. Chỉ là hiện giờ Thạch mỗ thực sự không có tâm trạng nào để nghĩ đến linh quả nữa.” Thạch Tử Thần nhìn con Ngân Giác Cự Ngư đang nằm trên mặt đất, khẽ cười khổ một tiếng.
Lục Huyền vừa tới Thiên Bảo Chân Hà này thả câu chưa được ba tháng đã liên tiếp câu lên bốn con linh ngư, điều này khiến một người rất lâu không có thu hoạch gì như gã cảm thấy tự hoài nghi sâu sắc.
“Nhờ may mắn thôi, có thể là Lục mỗ có chút phúc duyên với Chân Hà.” Lục Huyền thấy thế bèn lên tiếng an ủi. “Lục đạo hữu đừng nói nữa thì hơn.” Thạch Tử Thần hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi quay về chỗ ngồi, thoạt nhìn bóng lưng có phần tiêu điều cô độc.
Lục Huyền lắc đầu. Hắn cũng không tiện nói cho đối phương biết năng lực đặc biệt của mình, đồng thời giao tình của hai người cũng chưa tốt tới mức hắn sẽ đưa mồi câu đặc biệt mình làm ra cho gã. Hơn nữa, dù có dùng mồi câu đặc biệt do Lục Huyền điều chế ra cũng chưa chắc gã đã câu được linh ngư. Không biết Thiên Bảo Chân Hà này kéo dài bao nhiêu vạn dặm, cũng không biết chủng loại cụ thể của loại linh ngư sẽ xuất hiện trong mảnh thủy vực này là gì, thứ bọn họ có thể làm chỉ là biết cách dùng đúng mồi câu mới có thể gia tăng xác suất câu được cá. Hắn xử lý con Ngân Giác Cự Ngư kia một chút, sau đó thu vào trong túi trữ vật, lại tiếp tục thả câu Ngân Giác Cự Ngư.
Không tới mười ngày sau, lại có một con Ngân Giác Cự Ngư khác đớp mồi.
“Lục đạo hữu, ngoại trừ hâm mộ ra, Thạch mỗ cũng không biết nên nói gì nữa.” Trong giọng điệu của Thạch Tử Thần đã không giấu nổi sự ghen ty, thậm chí sự ghen ty này còn sắp hóa thành thực chất luôn rồi.
“Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề chứ? Là linh can của ta không được hay kinh nghiệm thả câu của ta không đủ phong phú? Rõ ràng Lục đạo hữu chỉ vừa mới thả câu không lâu đã câu được năm con linh ngư rồi! Năm conl Mà ta một năm cũng chưa chắc đã có thể câu được một con! Chẳng lẽ thật sự là do phúc duyên của mỗi người khác nhau?” Cứ như vậy, gã mang theo vô vàn nghi hoặc, trở lại vị trí câu cá của mình, nhìn cây Ô Diệu Linh Can ngũ phẩm trong tay, có nhìn như thế nào cũng không vừa mắt. “Xong việc rồi, trở về động thiên làm ruộng thôi.” Chớp mắt lại qua nửa tháng, mãi vẫn không có Ngân Giác Cự Ngư mới cắn câu, Lục Huyền đã quyết định dẹp đường hồi phủ.
“Thạch đạo hữu, sau này còn gặp lại.”
Trước khi rời khỏi, hắn lại chào Thạch Tử Thần một tiếng.
“Lục đạo hữu đi thong thả, Thạch mỗ còn muốn câu thêm một đoạn thời gian nữa.” Thạch Tử Thần phất tay chào hắn.
Chờ sau khi bóng dáng Lục Huyền biến mất trong hư không đằng xa, vẻ mặt gã mới dần trở nên kiên định. “Nhất định là tại vị trí rồi! Đổi thử xem!” Gã nhanh chóng cất kỹ pháp khí linh can trong tay, chừng mấy hơi thở sau đã đi tới vị trí lúc trước Lục Huyền ngồi câu, vẻ mặt bình thản ngồi xuống.
Tại động thiên không trọn vẹn.
Lục Huyền xuyên qua sương mù, nhẹ nhàng hạ xuống hòn đảo nhỏ nọ. Hắn lần lượt quan sát mỗi gốc linh thực cao giai đang được gieo trồng trong này, sau đó dựa theo những nhu cầu nhỏ nhất của chúng để bồi dưỡng chúng theo phương thức hợp lý nhất, nhằm đảm bảo mỗi một gốc linh thực đầu có được hoàn cảnh trưởng thành tốt nhất có thể.
“Tầng thứ hai của Bát Trọng Cung đã phát sinh một chút biến hóa nhỏ.” Hắn để ý thấy ngay chính giữa những luồng dị phong không ngừng lưu chuyển phía trên đóa linh hoa ở tầng Tốn Phong Cung thứ nhất, vừa có thêm một tia linh quang vàng sậm như ẩn như hiện. Thần quang linh quang kia không dễ trông thấy, nhưng lại mang tới cho Lục Huyền cảm giác trầm ổn thuần hậu. Tâm thần hắn lập tức ngưng tụ phía trên Bát Trọng Cung, một ý niệm nhanh chóng xuất hiện trong đầu.
[Bát Trọng Cung, linh thực thất phẩm, do khí tức bản nguyên của động thiên dựng dục mà thành, hiện đã sinh trưởng đến tầng thứ hai - Hậu Thổ Cung, cần được tẩm bổ bằng linh nhưỡng thượng đẳng và bảo vật chất chứa thổ nguyên linh khí tỉnh thuần nồng đậm, dựa vào đó mà xúc tiến linh hoa sinh trưởng, từ hư chuyển thực.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận