Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 462: Tranh Đoạt Bảo Vật!

Chương 462: Tranh Đoạt Bảo Vật!
Một cục bùn đen vô định hình, đang từ từ hấp thu hắc khí phía dưới, thỉnh thoảng lại có những khuôn mặt oán hồn mờ nhạt tràn ra từ cục bùn đen kia, sau đó lặng lẽ tiêu tán trong ao ngọc.
Một con dấu nhỏ nhắn tinh xảo, bốn mặt được khắc đầy các loại pháp khí của Phật môn như Kim Cương Xử, chuỗi tràng hạt Phật châu, cái mõ và kinh phiên. Những luồng kim quang bùng lên từ dưới con dấu, trực tiếp trấn áp hắc khí phía dưới.
Ngoài ra, vẫn còn một thanh tiểu kiếm màu xanh ngọc lục bảo, thân kiếm óng ánh trong suốt, tỏa ra sinh cơ nồng đậm, đang tự do di chuyển trong chiếc ao ngọc như cá bơi trong nước.
Vừa nhìn đã biết bốn dị bảo này đều không tầm thường, phẩm chất cũng cao.
Bảy người thêm cả Lục Huyền lần lượt chiếm giữ một vị trí, phối hợp cùng nhau phá giải cấm chế bao phủ ao ngọc.
Vòng bảo hộ linh khí lung lay sắp đổ, hắc khí dưới đáy càng thêm hung hăng càn quấy. Đột nhiên, một tiếng nổ "ầm" vang lên, vòng bảo hộ linh khí vỡ tan. Trong phút chốc, hắc khí tăng mạnh, bảo quang bắn ra bốn phía.
Bốn món dị bảo lần lượt phóng ra từ trong ao ngọc với tốc độ nhanh như chớp.
Mọi người đã sớm có chuẩn bị, ai nấy đều thi triển thủ đoạn của mình, lập tức nhào về phía những món bảo vật bay theo đủ các loại phương hướng khác nhau.
Cánh tay của tu sĩ tu sĩ thấp bé mềm mại như không xương, nhanh chóng kéo dài ra, trực tiếp bắt lấy thanh tiểu kiếm màu xanh ngọc lục bảo. Nhưng gã chưa kịp rút lại, một luồng kiếm quang như sấm chớp đến từ viên kiếm hoàn trước người Chu Băng Vũ đã bắn ra, đột ngột bổ thẳng vào đôi cánh tay quái dị của gã.
Cái bướu trên lưng lão giả lưng gù bỗng nhô lên cao cao, tiếng trẻ con khóc thảm thiết vang vọng khắp căn phòng. Chỉ thấy một con anh quỷ màu xanh đen đột ngột xuất hiện, nó dùng cánh tay màu xám xịt ôm chặt lấy cái ấn Phật nhỏ xinh kia.
Lão giả thấy vậy, sắc mặt vô cùng vui vẻ, nhưng ngay lúc lão ta định triệu hồi anh quỷ về, một luồng linh quang màu xám mờ mịt đã chiếu lên thân anh quỷ, khiến động tác của nó dừng lại, không tự chủ được mà thả rơi con dấu trong tay xuống dưới.
Đồng thời, một luồng kiếm quang màu đỏ đã lóe lên như vải lụa, nó nhanh chóng quấn lấy cây hương màu vàng đen, muốn kéo đến trước mặt văn sĩ nho nhã. Người này cố gắng kiềm chế cảm giác hưng phấn trong lòng, đã trực tiếp khống chế kiếm quang, lao thẳng một mạch ra ngoài.
"Muốn chạy sao?" Tu sĩ huyết bào cười lạnh, máu tươi cao cấp như vậy đủ để gã bồi dưỡng ra được một con Huyết Ngưng Âm Trùng Vương, làm sao gã có thể đứng yên nhìn văn sĩ nho nhã rời đi?
Chỉ thấy một mảnh huyết quang đầy trời cuồn cuộn cuốn về phía văn sĩ nho nhã, tiếng rít sắc bén truyền đến, dường như bên trong đang ẩn chứa vô số côn trùng.
Trong số bốn kiện bảo vật, thứ Lục Huyền chọn trúng đầu tiên chính là đống bùn đen rỉ ra oán hồn kia. Hắn âm thầm suy đoán, rất có thể khối bùn đen này chính là linh nhưỡng dùng bồi dưỡng linh thực, cho nên mục tiêu trọng điểm của hắn lập tức đặt cả vào nó.
Khoảnh khắc bùn đen cùng với rất nhiều oán hồn lao thẳng ra ngoài, hắn lập tức điều khiển Phong Lôi Kiếm tứ phẩm, xông tới ngăn cản khối bùn đen.
"Bảo vật này là của ta!" Đột nhiên một giọng nói ồm ồm truyền đến. Tu sĩ vạm vỡ cao nửa trượng nọ giẫm mạnh xuống mặt đất, thân thể đồ sộ hóa thành tàn ảnh, lao về phía khối bùn đen oán hồn và Phong Lôi Kiếm.
Lục Huyền không nói câu nào, thân hình hắn giống như một tia phù quang, nhẹ nhàng bay đến phía trước khối bùn đen. Tâm niệm vừa động, từng luồng kiếm quang màu đen đậm đã tuôn ra từ trên thân Phong Lôi Kiếm.
Gió nổi sấm rền, cuồng phong gào thét, lôi đình hiện lên, cuộn trào mãnh liệt, đồng thời lao thẳng về hướng tu sĩ trung niên vạm vỡ.
Thân thể vạm vỡ cao nửa trượng của tu sĩ nọ lại một lần nữa phồng lên, từng khối cơ bắp màu xanh đen trên cơ thể nhìn giống như từng khối nham thạch cứng rắn, trực tiếp chặn đứng kiếm quang đen tuyền đang tấn công gã.
Gã đã đắm mình trong luyện thể nhất đạo đến hơn trăm năm qua, cũng luyện ra một bộ nhục thân cường hãn không ai sánh bằng, có thể sánh ngang với pháp khí tứ phẩm, bởi vậy, gã vô cùng tự tin, thân thể mình sẽ đỡ được kiếm quang của Lục Huyền.
Nhưng gã đã đánh giá thấp uy lực của Phong Lôi Kiếm. Sản phẩm bắt nguồn từ quầng sáng, chắc chắn là tinh phẩm.
Phong Lôi Kiếm được rèn từ Thiên Ngoại Phong Lôi Thạch bên trong ẩn chứa Phong Lôi chi lực, trực tiếp đứng hàng đầu trong số những loại pháp khí cùng phẩm cấp. Chưa hết, Lục Huyền còn thường xuyên cắm Phong Lôi Kiếm vào trong Dưỡng Huyền Vỏ Kiếm, nuôi dưỡng tẩm bổ lâu ngày, khiến cho phẩm chất của nó càng được nâng cao. Đã vậy lúc trước, hắn còn dung nhập Tốn Lôi Kiếm Hoàn tam phẩm có thuộc tính phù hợp vào trong thân kiếm. Hành động này càng gia tăng thêm uy lực cho Phong Lôi Kiếm.
Kiếm quang chuẩn bị va chạm trực tiếp với nhục thân của tu sĩ vạm vỡ kia.
Ngay tại khoảnh khắc lưỡi kiếm nhẹ nhàng tiếp xúc với thân thể căng phồng ấy, những bắp thịt cứng như đá lại trở nên mềm mại không khác gì đậu hũ, chúng dễ dàng bị cắt ra, thậm chí bên trong miệng vết thương thật sâu ấy còn có tia điện quang không ngừng lóe sáng.
"A a a!" Tu sĩ vạm vỡ kêu lên đầy đau đớn. Gã cảm nhận được lực uy hiếp khủng khiếp của luồng kiếm quang màu đen thăm thẳm kia đối với thân thể mình. Huyết nhục ở chỗ sâu bên trong vết thương không ngừng nhúc nhích, hệt như chúng cũng có sinh mệnh của chính mình, từ từ loại bỏ và đẩy kiếm quang ra ngoài.
Ban đầu, gã còn cho rằng, mình có thể cướp được một món bảo vật từ trên tay tên tu sĩ chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ này, coi như đi một chuyến thám hiểm bí cảnh không uổng công. Ai ngờ, tu sĩ tầm thường trước mắt lại ẩn giấu sâu như thế, đối phương có thể dễ dàng gây ra tổn thương cực lớn cho gã.
Huyết khí trực tiếp dâng lên trong đầu gã, linh khí cả người điên cuồng lưu chuyển, máu thịt dưới xương sườn và vai sau điên cuồng co giật, chỉ trong phút chốc đã mọc ra bốn cánh tay.
Sáu nắm đấm khổng lồ màu xanh đen trút xuống như mưa rơi, điên cuồng đập về phía Lục Huyền.
"Cái này hơi khó xử lý à nha."
Bùn đen oán hồn trong tay Lục Huyền lập tức biến mất, nó được cất vào trong Thao Trùng Nang, tránh khỏi nắm đấm khổng lồ đang bao phủ phạm vi cực rộng xung quanh hắn.
"Mặc dù ta đồng thời tu luyện hai môn công pháp luyện thể, lại nuốt rất nhiều linh quả, bảo vật cường hóa, khiến cho nhục thân trở nên cực kỳ mạnh mẽ, hẳn là cùng cấp độ với tu sĩ này sau khi biến thân. Nhìn thế tấn công điên cuồng của hắn, nếu không cẩn thận, vẫn có thể va chạm tạo thành những vết thương nhỏ."
Bóng dáng hắn giống như một con thuyền đơn độc, chìm chìm nổi nổi trong những cơn sóng cuồn cuộn ngút trời.
"Vẫn nên giải quyết càng nhanh càng tốt."
Tu sĩ trung niên vạm vỡ này có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, đồng cấp bậc với Lục Huyền, nhưng hắn lại muốn làm một mẻ khoẻ suốt đời, trực tiếp xử lý đối phương luôn, vì vậy một tấm phù lục màu đỏ đậm đã lặng lẽ xuất hiện trong tay hắn. Nó chính là Đại Nhật Kiếm phù tứ phẩm đến từ quầng sáng của Dưỡng Kiếm Hồ Lô.
Vầng mặt trời hừng hực thiêu đốt trên tấm phù lục đỏ đậm, đột nhiên mở rộng, vô số kiếm quang màu đỏ thẫm rực rỡ bắn ra, đồng loạt tấn công về phía tu sĩ vạm vỡ sáu tay trước mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận