Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 400: Nhưng Ta Chỉ Là Một Tiểu Tán Tu Không Rõ Lai Lịch…

Chương 400: Nhưng Ta Chỉ Là Một Tiểu Tán Tu Không Rõ Lai Lịch…
"Hà lão, Bách Thảo Đường hợp tác với nhiều Linh thực sư như vậy, luôn được cung cấp ổn định số lượng lớn các loại linh thực, mà người này chỉ là một tên tán tu không rõ lai lịch, không thể đảm bảo được phẩm chất Linh Huỳnh Thảo trong tay, sao phải mua vài gốc linh thực vớ vẩn này làm gì?" Trung niên kia hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói.
“Cứ định giá theo phẩm chất và số lượng, thu mua của người ta thì đã làm sao?" Lão giả gầy gò nghe tu sĩ trung niên nói như vậy, không khỏi có chút tức giận.
"Lão hào phóng như vậy thì lão nhận đi."
"Được, ta mua, ta mua. Hài tử lại đây, đưa cho ta Linh Huỳnh Thảo của ngươi, ta mua với giá cả bình thường." Lão giả gầy gò quay sang hô với thiếu niên đang có chút băn khoăn bất an kia.
"Hà lão, ta nói rõ cho đỡ mất lòng trước được lòng sau, những gốc Linh Huỳnh Thảo này không có sự đồng ý của ta thì không được phép sử dụng linh thạch trong nội đường."
"Ta tự mua!" Lão giả gầy gò không thèm suy nghĩ đã trả lời.
Tôn tử nhà lão sắp tiến vào trong nội đường, hiện giờ đang thử nghiệm luyện chế đan dược, nên mua hơn chục gốc Linh Huỳnh Thảo này về cho nó luyện tay một chút cũng tốt.
Thiếu niên kia giao Linh Huỳnh Thảo cho lão giả gầy gò, rồi nhận lấy hơn ba mươi linh thạch từ trên tay lão giả.
"Về cơ bản, những gốc Linh Huỳnh Thảo này của ngươi đều có phẩm chất phổ thông, thậm chí còn có một - hai gốc không khác gì tàn thứ phẩm, ta ra cái giá này, ngươi không có ý kiến gì chứ?" Lão giả gầy gò liệt kê phẩm chất từng gốc linh thực, rồi bình thản hỏi thiếu niên kia.
"Không, không, ta rất biết ơn ngài có thể chấp nhận chúng." Thiếu niên kia lập tức bỏ linh thạch vào chỗ sâu bên trong vạt áo, vẻ mặt cảm kích đáp.
Cậu cũng tự hiểu linh thực do chính tay mình bồi dưỡng, có thể bán chúng đi, nhận được những viên linh thạch này, đã tương đối hài lòng rồi. Có linh thạch, cậu sẽ tiếp tục mua thêm linh chủng, đồng thời một phần dư ra sẽ dùng để phục vụ cho quá trình sinh hoạt và tu luyện của mình.
"Lão nhân gia ngài thật tốt, chỗ này của ta cũng có vài gốc Linh Huỳnh Thảo, may mắn trồng ra được phẩm chất hoàn mỹ, giao cho ngài thu mua có được không?" Đúng lúc này, trong đại sảnh lại vang lên một giọng nói điềm đạm.
Một thanh niên tuấn tú với vóc dáng cao lớn và khí chất bất phàm, vừa bình tĩnh bước vào Bách Thảo Đường, trên tay cầm theo vài gốc linh thực có nhiều điểm ánh huỳnh quang.
Linh khí tràn ngập trên cây, ánh huỳnh quang lấp lánh như vô số ngôi sao trên bầu trời đêm.
"Linh Huỳnh Thảo phẩm chất hoàn mỹ?" Mí mắt tu sĩ trung niên lập tức nhảy lên, hệt như muốn nhảy thẳng ra ngoài, trên mặt gã để lộ ra một nụ cười nịnh nhọt.
"Xin mời đạo hữu sang bên này, Bách Thảo Đường chúng ta có uy tín lẫy lừng tại Lâm Dương phường thị, chỉ cần xác định Linh Huỳnh Thảo trong tay đạo hữu là phẩm chất hoàn mỹ, chúng ta nhất định sẽ trả cho đạo hữu một cái giá thỏa đáng." Gã cố nén nỗi kích động trong lòng, sau đó cung kính bưng một chén linh trà nghi ngút khói tới, đưa cho thanh niên tuấn tú kia.
Dược thảo phẩm chất hoàn mỹ, ngay cả khi có phẩm cấp thấp, cũng cực kỳ quan trọng đối với Luyện đan sư, nó sẽ giúp nâng cao tỷ lệ luyện đan thành công và phẩm chất đan dược.
Toàn bộ Bách Thảo Đường có nhiều Linh thực sư như vậy, nhưng phải may mắn lắm mới có thể trồng ra được một gốc Linh Huỳnh Thảo phẩm chất hoàn mỹ.
Nếu có thể thu mua được hết số Linh Huỳnh Thảo phẩm chất hoàn mỹ từ tay thiếu niên này, lại nộp chúng cho Luyện đan sư trong nội đường, nhất định gã sẽ chiếm được niềm vui của mấy vị kia, nói không chừng địa vị của gã còn có thể tiến thêm một bước.
"Thật sao?" Thanh niên tuấn tú có phần hứng thú nhìn tu sĩ trung niên kia.
"Nhưng ta chỉ là một tiểu tán tu không rõ lai lịch, mặc dù vài gốc Linh Huỳnh Thảo lẻ tẻ trong tay ta có phẩm chất hoàn mỹ, nhưng không thể đảm bảo được chất lượng, vẫn nên giao cho lão giả này thu mua thì tốt hơn." Hiển nhiên thanh niên tuấn tú đó chính là Lục Huyền, hắn trông thấy cảnh tượng vừa phát sinh bên trong Bách Thảo Đường nên mới làm ra hành động này.
Còn Linh Huỳnh Thảo phẩm chất hoàn mỹ, tuy phần thưởng tu vi đến từ chúng không thể thỏa mãn được hắn, dù trọng tâm bồi dưỡng, hắn đều đặt trên Thủy Huỳnh Thảo nhị phẩm, nhưng trước kia, hắn vẫn còn giữ lại rất nhiều linh chủng Linh Huỳnh Thảo, mà trong hoàn cảnh linh khí dồi dào ở nội tông, muốn bồi dưỡng ra một ít Linh Huỳnh Thảo phẩm chất hoàn mỹ vẫn rất dễ dàng.
"Lục... Lục Huyền?" Lão giả gầy gò có chút không dám tin, khe khẽ lẩm bẩm.
Lần cuối cùng hai người gặp nhau là chừng bảy - tám năm về trước, mà hiện giờ, cả tu vi lẫn khí chất của Lục Huyền đều đã thay đổi rất nhiều, khiến lão giả nhất thời không dám nhận ngườ quen.
"Đúng vậy Hà lão, là ta đây. Lần này, ta trở về để thăm lão nhân gia ngài." Khóe miệng Lục Huyền khẽ cong lên, ấm áp nói.
"Ngươi... Những năm này ngươi đã chạy đi đâu? Năm đó, ngươi vừa mới quay về từ trong bí cảnh kia, ta đã không còn trông thấy ngươi nữa, ta còn tưởng ngươi đã gặp chuyện gì ngoài ý muốn rồi." Thân thể lão giả gầy gò khẽ run rẩy, lão vẫn luôn coi Lục Huyền như con cháu trong nhà mình, bởi vậy một quãng thời gian rất lâu sau khi hắn đột ngột biến mất, lão vẫn không thể bình tĩnh lại được.
"Hà lão, khi đó ta được một vị đệ tử của đại tông môn nhìn trúng ở trong bí cảnh, có cơ hội bái nhập tông môn, mà trùng hợp lần đó trong bí cảnh đã xảy ra chuyện tà ma bất ngờ tập kích, vì tránh đi vòng xoáy thị phi với Vương gia nên ta vội vàng đi về phía tông môn kia." Lục Huyền cảm nhận được sự quan tâm nồng đậm trong giọng nói của lão giả, có chút áy náy nói.
Ngay vào khoảnh khắc đó, linh thức của hắn nhạy bén cảm nhận được một tia chấn động, lập tức nói với lão giả gầy gò: "Hà lão, chúng ta tới chỗ khác ôn lại chuyện cũ đi, nơi này có hơi ồn ào."
"Chính là hắn! Cố ý mang linh thực tới gây sự với Bách Thảo Đường, mau đuổi ra ngoài cho ta!" Chỉ thấy gã tu sĩ trung niên mắt cao hơn đầu vừa rồi, đang dẫn theo hai tu sĩ Luyện Khí cao cấp đến gần đại sảnh.
Sau khi nghe những lời của Lục Huyền, gã lập tức hiểu được Lục Huyền đang trêu chọc mình, thẹn quá hóa giận, đã nhanh chóng đi gọi hai tu sĩ Luyện Khí cao cấp phụ trách duy trì an ninh cho Bách Thảo Đường trong trường hợp có ai đó gây rối tới đây.
Lục Huyền nhìn hai người đang lao về phía mình, khẽ hừ lạnh một tiếng.
Ngay sau đó, linh lực trong cơ thể dâng trào, một luồng kiếm khí màu trắng như tuyết mang theo hàn ý lạnh băng trực tiếp bắn từ đầu ngón tay ra.
Kiếm khí giống như một tấm lụa khẽ quấn quanh hai tu sĩ Luyện Khí cao cấp và gã tu sĩ trung niên kia. Ba người lập tức cảm nhận được vô số những tia kiếm khí cực nhỏ mà lạnh buốt không ngừng xuyên qua da thịt, rồi thấm vào trong huyết dịch cốt nhục của mình.
Hàn khí tràn ngập như muốn đông cứng cả người, lại thong thả di chuyển trên da thịt, ngay cả mái tóc cũng kết một tầng băng sương hơi mỏng.
Tuy nhiên, thứ càng lạnh buốt hơn cả huyết dịch gân cốt chính là trái tim của ba người.
Bọn họ đã sinh sống trong phường thị này được vài chục năm rồi, không nói đến những thứ khác nhưng ánh mắt cũng coi như tạm được.
Ngay tại thời điểm cả thức hải cũng bị hàn khí ảnh hưởng đến lạnh như băng, thì rốt cuộc, bọn họ cũng hiểu được hành động này của Lục Huyền có ý nghĩa là gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận