Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 452: Khu Vực Quái Thạch!

Chương 452: Khu Vực Quái Thạch!
"Xem ra là yêu thú hệ băng. Căn cứ vào nguyên lý ngũ hành tương khắc, chi bằng cứ dùng thuật pháp hệ hỏa tấn công mạnh vào chúng? Có lẽ sẽ tạo ra hiệu quả bất ngờ." Ngay lúc Lục Huyền cúi đầu tiêu hóa thông tin trong đầu, Chu Băng Vũ đã cất tiếng đề nghị.
"Tuyệt đối không thể!" Hắn vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Hai người Thạch Trọng đều nghi hoặc nhìn hắn.
"Ta vừa nhớ lại lai lịch của con yêu thú thiềm thừ này. Ta nhớ mình đã từng thấy nó trong một cuốn điển tịch nào đó ở Tàng Kinh các trong tông môn. Yêu thú này tên là Băng Huyễn Thiềm, trong người nó chứa kịch độc, thuật pháp hệ hỏa sẽ chỉ dẫn đến tác dụng trái ngược mà thôi."
"Vậy chúng ta nên làm thế nào?" Nghe thấy Lục Huyền tinh tường nguồn gốc của yêu thú, trên mặt Thạch Trọng lập tức xuất hiện một tia mong đợi.
"Chắc chắn không được tấn công mạnh, nhưng có một biện pháp nhắm đúng mục tiêu, vừa có thể giảm bớt tiêu hao linh lực vừa đảm bảo được an toàn khi đối diện với chúng."
Lục Huyền nói khẽ, miệng hơi nhúc nhích, lập tức truyền âm nói với hai người.
"Lục đạo hữu có chắc chắn về hiệu quả của phương pháp này không?" Chu Băng Vũ cau mày, lập tức lộ vẻ mặt không tin.
Bởi vì lời đề nghị của Lục Huyền có phần hoang đường, không thể tưởng tượng nổi. Rõ ràng bọn họ đang phải đối mặt với rất nhiều Băng Huyễn Thiềm như vậy, nhưng hắn lại muốn cả ba dùng tốc độ chầm chậm băng qua vùng nước đen thăm thẳm kia.
"Có thể thử xem, nói không chừng sẽ có hiệu quả. Chúng ta sẽ đi theo đội ngũ đông người nhất, để bọn họ chia sẻ hỏa lực của Băng Huyễn Thiềm. Nếu phương pháp vô hiệu, chúng ta vẫn có thể an toàn rút lui."
Ba người liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhất trí quay trở lại đám đông.
Sau một hồi thảo luận, cuối cùng nhóm tu sĩ Trúc Cơ cũng đưa ra quyết định, bọn họ sẽ cùng nhau cưỡng ép đột phá vòng vây của đám yêu thú thiềm thừ.
Thạch Trọng lên tiếng đề xuất ba người sẽ đi sau cùng, những người khác đều ước gì mình có thể đến được vùng đảo hoang kia càng sớm càng tốt, đương nhiên sẽ không có bất kỳ ý kiến nào.
Hơn chục người đồng thời bay lên khoảng không phía trên thủy vực sâu thẳm nọ, hoặc thúc giục pháp khí phù lục phòng ngự mạnh nhất, hoặc ngự pháp khí phi hành, cố gắng lướt ngang qua vùng trời này với tốc độ nhanh nhất.
Trong phút chốc, tiếng hú bén nhọn vang lên, vô số băng tiễn màu xanh đen trực tiếp đột kích về phía mọi người với tốc độ nhanh như tia chớp.
Ba người Lục Huyền lấy pháp khí phòng ngự ra, vây quanh thân thể, rồi không nhanh không chậm đi theo phía sau những người khác. Dù hành động bình thản là vậy, nhưng những mũi băng tiễn tấn công ba người lại ít hơn rõ rệt so với người khác.
Linh thức của nhóm tu sĩ Trúc Cơ còn lại nhận thấy cảnh tượng này, cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nguyên nhân là do ba người bọn họ đang tụt lại phía sau thôi.
Mặc dù băng tiễn đánh về phía ba người Lục Huyền ít đi một nửa, nhưng uy lực vẫn không thể khinh thường. Trong ba người lại có sự phân công rõ ràng, Thạch Trọng và Chu Băng Vũ phụ trách chặn băng tiễn, Lục Huyền sẽ phụ trách khử độc.
Khí độc có ẩn chứa linh lực tà dị, vì vậy Lục Huyền đặc biệt cầm một tấm Tịnh Linh phù tam phẩm ra ngoài, trực tiếp tinh lọc nó.
Các tu sĩ phía trước không ngừng tấn công, vừa đi vừa nghỉ, ba người bọn họ vẫn duy trì tốc độ đều đặn, nên số lượng những mũi băng tiễn công kích bọn họ khá là ổn định. So sánh một chút sẽ thấy, vì duy trì nhịp độ đều đặn nên tốc độ đi đến đảo hoang của bọn họ không chậm là bao so với hầu hết những tu sĩ Trúc Cơ khác, nhưng linh lực tiết kiệm được lại hơn nhiều.
Ưu thế này sẽ có tác dụng rõ ràng trong những lần hành động tiếp theo.
Trong lòng hai người Thạch Trọng hiểu rõ mọi chuyện, rồi rối rít bày tỏ lòng cảm kích với Lục Huyền.
"Không ngờ Lục đạo hữu gắn bó lâu dài với linh thực linh thú, lại có thể phát huy ra tác dụng then chốt trong những tình huống như thế này. Tu hành bách nghệ, cái nào cũng có vai trò quan trọng riêng."
"Chỉ là vừa vặn ta đã từng xem qua ghi chép có liên quan đến Băng Huyễn Thiềm này, mới có thể giúp đỡ cho hai vị đạo hữu một phen thôi, đây cũng là vinh hạnh của tại hạ." Lục Huyền mỉm cười nói.
Hai người bọn họ đã mở miệng hỗ trợ hắn trước khi tiến vào bí cảnh, thì đương nhiên hắn cũng phải ‘có qua có lại mới toại lòng nhau’.
Ba người vượt qua vùng thủy vực đen thăm thẳm kia với phương thức tiết kiệm nhất, cũng nhanh chóng đi đến sát biên giới của hòn đảo hoang trước mặt rồi.
Trên đảo hoang có vô số những tảng đá kỳ lạ lởm chởm, nhưng không có dấu hiệu của bất cứ một loại linh thực hay bóng dáng yêu thú nào, tuy nhiên đám người bọn họ vẫn không dám lơ là, buông lỏng cảnh giác.
Khu vực ngoài cùng nhất của bí cảnh chính là mảnh thủy vực đã phân bố một lượng lớn Băng Huyễn Thiềm đông đảo, mà hòn đảo hoang này lại gần với cung điện kia như vậy, theo lẽ thường, độ khó để vượt qua nơi đây sẽ chỉ cao hơn chứ không thể thua kém mảnh thủy vực lúc trước.
Quả nhiên, từ phía xa Lục Huyền đã nhìn thấy một tu sĩ muốn bay qua đống quái thạch lởm chởm bên dưới, nhưng vừa mới khởi động, lại giống như bị một luồng lực lượng cực lớn kéo xuống dưới, chỉ nghe "phịch" một tiếng, cả ngươi lẫn phi kiếm đều rơi xuống đất luôn rồi.
"Có trận pháp cấm không, chỉ có thể di chuyển trên mặt đất."
Ba người vừa chú ý đến những động tĩnh ở sâu bên trong đảo hoang, vừa nhanh chóng hội hợp với những tu sĩ Trúc Cơ khác.
Sau khi sử dụng các loại thủ đoạn, vẫn không có kết quả, lúc này mọi người mới hoàn toàn từ bỏ tâm tư bay qua.
"Khắp nơi xung quanh đều có những loại quái thạch này, chẳng biết bên trong có bí ẩn gì không?" Một người phụ nữ xinh đẹp nhìn chằm chằm vào tảng đá có hình dạng kỳ lạ kia, lo lắng nói.
"Cứ thử là biết ngay." Một tu sĩ âm ngoan mặc hắc bào trực tiếp thả một con côn trùng nhiều chân ra khỏi cái túi vải màu đen.
Con côn trùng nọ bò cực nhanh trên mặt đất. Chỉ trong nháy mắt, nó đã đi được chừng mười trượng, đột nhiên âm thanh ầm ầm truyền đến, gần như ngay sau đó, đống quái thạch ở hai bên đã hợp thành một đôi bàn tay bằng đá, hung hăng đập nát con côn trùng cấp bậc nhất phẩm kia thành một đống thịt nhão.
Sau đó, bàn tay đá nọ lại tự động tan rã, biến trở về nguyên dạng, thành những tảng quái thạch lởm chởm xung quanh. Thậm chí bề mặt tảng đá kỳ lạ kia còn khẽ nhúc nhích một hồi, khiến cho mảnh vụn huyết nhục côn trùng còn sót lại phía trên nhanh chóng biến mất không tung tích.
Tiếp sau, cũng có tu sĩ thả chừng bảy - tám con yêu thú nhất phẩm, cho chúng men theo các hướng khác nhau, đồng thời lao về phía cung điện, nhưng kết quả đều giống như con côn trùng nhiều chân ban đầu, cả đám vừa chạy vào không được bao xa, đã dễ dàng bị rất nhiều tảng quái thạch trên mặt đất gọn gàng giải quyết bằng các phương pháp khác nhau.
"Dường như những khối quái thạch này có thể tạo thành một loại thế trận kỳ dị. Nếu có những vật lạ xâm nhập vào phạm vi thế trận, nó sẽ bị những khối quái thạch biến hóa đủ dạng này xử lý." Một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ am hiểu trận pháp suy đoán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận