Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 604: Ta Dám Cho, Ngươi Có Dám Nhận Hay Không?

Chương 604: Ta Dám Cho, Ngươi Có Dám Nhận Hay Không?
"Ngang!" Sư Cầm Thú gầm nhẹ một tiếng, tựa như đang trách cứ vì sao đến tận bây giờ Lục Huyền mới tới thăm nó.
"Thì ta đâu có cơ hội được tiến vào khu phúc địa này?" Lục Huyền vừa cười vừa nói.
"Đúng rồi, thực lực của ngươi đã cường đại như thế, sao còn chưa ra ngoài trấn thủ cấm địa của tông môn, hoặc là đi đảm đương vai trò của linh thú vận chuyển?" Hắn hiếu kỳ hỏi.
Sư Cầm Thú gầm nhẹ một tiếng, lập tức truyền một luồng ý niệm tới trong đầu Lục Huyền.
"Hóa ra ngươi còn chưa tới cấp bậc kia." Đối với Sư Cầm Thú mình đã từng nuôi nấng, có thể nói tâm niệm tương thông, nên chỉ trong nháy mắt Lục Huyền đã hiểu được ý nghĩ trong lòng con linh thú này rồi.
"Biểu hiện của ngươi đã rất tốt rồi, ta tin tưởng rất nhanh thôi, ngươi cũng có thể làm ra cống hiến cho tông môn. Tiếp tục cố gắng đi nhé." Lục Huyền mỉm cười khích lệ.
Vừa nghe được lời này, dường như trong cơ thể Sư Cầm Thú đã tuôn ra một nguồn sức mạnh vô tận, nó dùng sức gật đầu với hắn.
"Đúng rồi, một đoạn thời gian sắp tới, ta đều ở bên trong phúc địa trông coi nhóm linh thú các ngươi, nếu ngươi có thể tìm được nhóm ấu thú từng thuần dưỡng lúc đó, có cơ hội chúng ta sẽ tụ họp một phen nha." Hắn đưa ra một ý nghĩ với Sư Cầm Thú.
Một người một thú gặp nhau đơn giản một hồi, Lục Huyền đã lên tiếng tạm biệt với Sư Cầm Thú, rồi bay thẳng lên trên, trở lại trong Vân ốc trên không trung.
"Ừ, mấy vị đồng môn chăm sóc linh thú đã trở về." Hắn cảm nhận được có bốn luồng khí tức một lớn ba nhỏ ở bên trong mấy tòa Vân ốc kia.
"Vị này chính là Lục Huyền Lục sư đệ? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, rốt cục cũng đợi được đến khi ngươi tiến vào phúc địa Vạn Yêu Quật, quản lý linh thú phúc địa này." Một thanh niên tuấn tú chậm rãi đi từ trong nhà ra, phía sau lưng có ba người khác đi theo.
Thanh niên tuấn tú này có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, ba người còn lại đều là Trúc Cơ sơ kỳ.
"Không sai, chính là Lục mỗ, vị sư huynh này nên xưng hô như thế nào?" Lục Huyền nghe ra một tia không thích hợp trong giọng nói của thanh niên tuấn tú kia, lạnh nhạt hỏi.
"Tại hạ Tôn Vân, đã đợi ở bên trong phúc địa nhiều năm, vị này là Triệu sư đệ, vị này..." Thanh niên tuấn tú trả lời, sau đó giới thiệu sơ lược về ba đồng môn Trúc Cơ tiền kỳ phía sau.
"Chào Lục sư huynh." Ba người cùng nhau đánh giá Lục Huyền một chút, rồi nhao nhao mở miệng chào hỏi hắn.
"Xin chào các vị sư đệ." Lục Huyền đáp lễ.
Hắn và bốn người Tôn Vân đồng thời tiến vào trong một tòa Vân ốc.
"Lục sư đệ, thời điểm ta trở lại tông môn, đã không chỉ một lần nghe được sự tích của ngươi trên phương diện linh thực linh thú, hôm nay gặp mặt, quả nhiên người cũng như tên." Sau khi thanh niên tuấn tú Tôn Vân ngồi xuống, gã lập tức cười nói với Lục Huyền.
"Một chút danh tiếng, không đáng nhắc đến."
"Lục sư đệ mới đến, không biết đã thích ứng với hoàn cảnh bên trong Vạn Yêu quật hay chưa?" Tôn Vân tiếp tục hỏi.
"Cảm giác cũng không tệ lắm, bản thân ta cũng thích giao tiếp với linh thú, quan sát chúng nó trong lòng đều cảm thấy vô cùng thân thiết." Lục Huyền nhớ tới Sư Cầm Thú đần độn kia, khóe miệng lập tức nhếch lên.
"Không biết Lục sư huynh đã làm gì để có được tư cách thay vị sư thúc kia quản lý khu phúc địa này? Có thể giải thích nghi hoặc giùm sư đệ ta được không?" Mấy người vừa nói chuyện phiếm vài câu, tu sĩ bọn họ Triệu kia lại đột nhiên mở miệng gặn hỏi, trong giọng nói có thêm vài phần hùng hổ dọa người.
"Là Hỏa Lân Nhi sư huynh giới thiệu ta tới, Thương Ngô sư thúc vừa gặp ta xong, cũng không có ý kiến gì, liền giao Chưởng Yêu Lệnh cho ta bảo quản." Lục Huyền vốn quang minh chính đại tiến vào nơi này, toàn bộ đều dựa vào bản lĩnh của bản thân, bởi vậy hắn cũng không cần giấu giếm, đã dứt khoát nói ra phương thức mình tiến vào phúc địa rồi.
"Hóa ra là có quan hệ với đệ tử chân truyền. Khó trách lần đầu tiến vào Vạn Yêu quật đã có thể quản lý phúc địa." Tu sĩ họ Triệu tức giận bất bình nói.
"Triệu sư đệ, có một chuyện ngươi nhất định phải hiểu rõ ràng. Không phải là ta tìm đến sư huynh Hỏa Lân Nhi, mà là sư huynh Hỏa Lân Nhi chủ động tìm tới nói chuyện với ta. Về phần vì sao sư huynh chân truyền tìm ta mà không tìm sư đệ ngươi, thì hẳn là sư đệ nên tự mình ngẫm lại một chút, xem nhiều năm như vậy tu vi của bản thân ngươi có gia tăng hay không? Có chăm sóc tốt cho linh thú hay không?" Bồ Tát bùn cũng có ba phần bực bội, vừa nghe đối phương mỉa mai, Lục Huyền cũng lạnh lùng nói.
"Triệu sư đệ, im ngay! Thương Ngô sư thúc giao Chưởng Yêu Lệnh cho Lục sư đệ, đương nhiên là có lý của ngài, chúng ta cứ phục tùng là được." Tôn Vân ở một bên thấy tu sĩ họ Triệu còn muốn phản bác Lục Huyền, lập tức lên tiếng ngăn lại.
Lục Huyền ở một bên chỉ cười mà không nói, hắn đã nhìn rõ mục đích và suy nghĩ trong đầu đám người này rồi. Dường như chuyện hắn nhận được công việc tốt đó là quản lý phúc địa này, đã khiến cho đoàn thể bốn người trước mắt vô cùng bất mãn.
Cũng khó trách, bọn họ vất vả làm công nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới nhìn thấy một cơ hội tốt để thăng tiến, lại bị người ta nửa đường hớt mất tay trên, mà bản thân còn phải nghe theo sự sắp xếp của kẻ nẫng tay trên nọ.
Sao bọn họ có thể dễ dàng chấp nhận được?
Nếu là một người đứng xem, hắn còn có thể lý giải được phản ứng của bốn người này, nhưng là người trong cuộc, đứng trước một chuyện có liên quan đến lợi ích của mình, đương nhiên là hắn không thể thấu tình đạt lý đến mức đó được.
Tu sĩ bọn họ Triệu oán giận không thôi bị Tôn Vân quát lớn, chỉ có thể cực kỳ không tình nguyện ngồi xuống.
"Ta chỉ nghĩ mãi mà không ra. Nếu luận về tu vi, Tôn sư huynh đã tấn thăng lên Trúc Cơ trung kỳ nhiều năm rồi, nếu luận về kinh nghiệm, sư huynh đã chăm sóc cho không biết bao nhiêu con linh thú, nếu luận về thâm niên, sư huynh cũng ở trong phúc địa này cần cù chăm chỉ nhiều năm, sao lại không đủ tư cách đứng lên thay sư thúc tạm thời quản lý khu phúc địa này?" Trong giọng nói của gã còn mang theo oán khí mãnh liệt.
Lục Huyền âm thầm cười nhạo một tiếng trong lòng.
"Lời này, ngươi nói với ta có tác dụng gì, vì sao không trực tiếp đứng lên chất vấn vị sư thúc Kim đan kia?"
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hắn không nói thẳng ra.
Chỉ nghe “Bộp” một tiếng. Một tấm lệnh bài đầu thú đã bị đập mạnh xuống mặt bàn linh mộc.
Bốn người kia lập tức nhìn theo phương hướng phát ra tiếng động kia, chỉ thấy cái đầu thú dữ tợn trên tấm lệnh bài đang chăm chú nhìn vào bọn họ, bày ra dáng vẻ hung dữ chọn người mà cắn.
Tôn Vân lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt. Giờ phút này, tấm Chưởng Yêu Lệnh mà thường ngày gã vẫn mong nhớ, lại có phần đáng sợ.
"Lục sư đệ, đây là ý gì?"
Lục Huyền không thay đổi sắc mặt, chỉ chậm rãi nói: "Triệu sư đệ nói cực kỳ có lý, ta cũng thừa nhận là mình không có tư cách nắm giữ tấm Chưởng Yêu Lệnh này. Luận về tu vi, kinh nghiệm, thâm niên, các phương diện của sư huynh đều mạnh hơn ta, sư huynh càng có tư cách thay Thương Ngô sư thúc quản lý khu phúc địa này, trông giữ tất cả đám linh thú bên trong khu phúc địa này hơn ta."
"Bây giờ Chưởng Yêu Lệnh đang ở trên bàn, ta dám đưa cho sư huynh, sư huynh ngươi có dám nhận lấy nó hay không?" Lục Huyền mỉm cười nhìn về phía thanh niên tuấn lãng kia, ánh mắt lạnh nhạt, giọng điệu mềm mỏng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận