Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 152: Tấm Lệnh Bài!

Chương 152: Tấm Lệnh Bài!
Nữ tử kia thoáng dừng lại một chút, mới tiếp tục hỏi: "Tổ tiên của đạo hữu có người từng bái nhập vào Thiên Kiếm tông sao?"
"Không có." Lục Huyền lắc đầu: "Ta chỉ là một tán tu Linh thực sư, tình cờ nhận được một viên linh chủng Kiếm Thảo, sau đó may mắn bồi dưỡng thành công mà thôi."
"Thì ra là thế." Nữ tu kia khẽ gật đầu, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc. Nàng không ngờ loại linh thực truyền thừa của tông môn bọn họ, lại được một tán tu Linh thực sư Luyện Khí kỳ bồi dưỡng ra.
"Xem ra đạo hữu có thiên phú rất mạnh trên phương diện đào tạo linh thực."
Nàng lại dừng một chút mới tiếp tục nói: "Chẳng biết đạo hữu có hứng thú gia nhập vào Thiên Kiếm Tông hay không? Nếu muốn, ta có thể thay mặt tiến cử đạo hữu."
Lục Huyền thoáng do dự một phen. Nói thật, hắn vẫn ôm rất nhiều chờ mong vào chuyện gia nhập tông môn. Xét cho cùng, tông môn có thể cung cấp một hoàn cảnh linh khí nồng nặc và an toàn cho hắn, đó là chưa kể đến linh thực, linh chủng phẩm cấp cao, mà hiện tại hắn đang cực kỳ cần những thứ này. Chỉ có điều… hai người đối phương đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, làm cho hắn khó có thể tin tưởng nổi.
Nữ tử lạnh lùng kia đã nhìn thấu nỗi do dự của Lục Huyền, lập tức cười cười nói: "Thứ khác không nói, nhưng trong Thiên Kiếm Tông chúng ta vẫn còn không ít loại biến chủng có liên quan đến cây Kiếm Thảo do đạo hữu trồng này. Ví dụ như thanh Kiếm Khổng Tước tứ phẩm của ta, nó được luyện hóa từ một gốc Kiếm Thảo biến dị phổ thông đó."
Nữ tử nọ còn chưa dứt lời, đã thấy một thanh phi kiếm màu lục lam có hình dáng giống hệt Kiếm Thảo từ phía sau bay lên, rồi cấp tốc xoay tròn.
Trong tiếng kiếm minh vang dội, nó lập tức chia ra thành trăm luồng kiếm khí ngưng tụ gần như thực chất, giống hệt một con chim Khổng Tước xòe đuôi, kiếm khí tầng tầng lớp lớp bắn ra, mang theo vô tận sát khí đang ẩn giấu trong vẻ đẹp mỹ lệ rực rỡ ấy.
Chứng kiến tượng này, đôi mắt Lục Huyền không khỏi biến thành sáng ngời.
Cái gọi là Kiếm Khổng Tước này khá là tàn khốc huyễn hoặc nha...
Khi trông thấy vẻ mặt đầy say mê của Lục Huyền, nữ tử lạnh lùng kia cũng khẽ mỉm cười, lại tiếp tục nói: "Nếu đạo hữu gia nhập bổn tông, có thể trực tiếp thử nghiệm, sẽ có cơ hội bồi dưỡng ra Kiếm Thảo cùng cấp bậc với Kiếm Khổng Tước này, thậm chí là tốt hơn.”
“Mấy tháng sau, Thiên Kiếm Tông sẽ bắt đầu một đợt chiêu thu đệ tử mới, đây là Thanh Vân lệnh, mỗi một đệ tử nội môn đều có tư cách cho người khác một tấm. Dựa vào tấm lệnh bài này, khi tiến vào Thiên Kiếm Tông, ngươi có thể bớt được vài bước rườm rà, cũng nhận được một chút ích lợi."
Một tấm lệnh bài màu xanh lập tức bay ra từ trong ống tay áo của nữ tử, và lơ lửng trước mặt Lục Huyền. Trên bề mặt tấm lệnh bài này có khắc những đám mây màu xanh nhạt, cùng với một mũi kiếm đâm toạc đám mây, như thể muốn thoát ra khỏi tấm lệnh bài đang trói buộc lấy nó.
Nữ tử lạnh lùng kia vừa thấy Lục Huyền tiếp nhận tấm lệnh bài màu xanh của mình, cũng không muốn dừng lại thêm nữa. Cả hai người bọn họ lập tức khởi động phi kiếm, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Lục Huyền: "Hy vọng sẽ sớm gặp lại đạo hữu."
Lục Huyền cầm tấm lệnh bài màu xanh kia trên tay, khẽ cho nó tiếp xúc với miếng Vô Cấu Ngọc trên ngực mình, nhưng không thấy miếng ngọc kia truyền đến một chút tình huống dị thường nào.
Hắn lặng lẽ nhìn ngắm tấm lệnh bài trên tay, đột nhiên lại cảm thấy một thứ gì đó đang lặng lẽ hình thành trong lòng mình.

Có hai luồng kiếm quang đang phi hành nhanh như tia chớp trên bầu trời cao.
"Tô sư muội, sao ngươi lại dễ dàng đưa Thanh Vân lệnh trong tay mình cho người ngoài như vậy? Còn là một tên tán tu Linh thực sư có tu vi thấp kém như thế?" Tu sĩ có ánh mắt sắc bén như kiếm kia, đột nhiên mở miệng hỏi.
Mặc dù tu vi của nữ tử đang đồng hành bên cạnh này cũng tương đương với gã, nhưng thân phận của cả hai lại có sự chênh lệch rất lớn.
Nữ tử ấy tên Tô Mạn Mạn, vốn là đệ tử nội môn của Thiên Kiếm Tông, thiên tư xuất chúng, thân phận càng không tầm thường, nàng chính là nữ nhi của một vị trưởng lão trong Thiên Kiếm Tông, nên mới nhận được cây Kiếm Khổng Tước tứ phẩm để phòng thân dù tu vi bản thân hãy còn dừng lại ở giai đoạn Luyện Khí.
“Trương sư huynh, ngươi phải biết rằng bồi dưỡng ra được một gốc Kiếm Thảo như thế vốn không phải là chuyện đơn giản, nó yêu cầu Linh thực sư phải nắm giữ thông thạo một môn kiếm quyết, hơn nữa, trong quá trình bồi dưỡng lại không thể xuất hiện bất cứ sai lầm nào. Lượng kiếm khí tẩm bổ cho Kiếm Thảo quá nhiều hoặc quá ít đều sẽ gây ảnh hưởng đến sự phát triển của nó.”
“Ngay cả ở trong tông môn cũng không có nhiều Linh thực sư chân chính bồi dưỡng ra được chúng đâu. Huống chi vừa rồi ta có phát hiện, thanh Kiếm Thảo trong tay tên tán tu kia có phẩm chất cao hơn tiểu chuẩn trung bình, điều này lại càng thêm khó được.”
“Có được thiên phú kiếm thuật cường đại như vậy, lại có thêm thiên phú Linh thực sư, người này rất xứng đáng với tấm Thanh Vân lệnh ta đưa tặng. Lần này, ta tới bí cảnh dù không tìm được món bảo vật gì tốt, nhưng trời xui đất khiến thế nào lại tìm được một nhân tài đáng để bồi dưỡng. Hơn nữa, chẳng phải sư bá đang buồn rầu vì không có người nối nghiệp Kiếm Khổng Tước, Kiếm Nha sao? Nói không chừng, tên tán tu Linh thực sư vừa rồi có thể mang đến cho sư bá một niềm vui ngoài ý muốn đấy!” Nữ tử lạnh lùng hé môi cười, trong mắt lóe lên một tia nghịch ngợm.

"Cuối cùng cũng về đến nhà rồi." Lục Huyền đứng trước cửa đình viện nhà mình, cõi lòng tràn đầy cảm xúc: "Cũng may trong Tu Hành giới vẫn còn ngươi tốt bụng, chịu dẫn ta trở về phường thị."
Sau khi gặp ba vị tu sĩ đầu tiên, hắn lại gặp thêm hai nhóm tu sĩ nữa, mỗi người đều rất nhiệt tình phóng khoáng tặng túi trữ vật trên người mình cho hắn.
Mãi đến lần thứ tư, khi gặp được hai vị tu sĩ nọ, Lục Huyền mới được hai người đối phương dẫn trở về Lâm Dương phường thị.
Trong quá trình quay về, vì không cưỡi Thiết Vũ Ưng nhị phẩm nên tốc độ chậm hơn rất nhiều, Lục Huyền và những người khác phải mất tới bốn - năm ngày mới về đến phường thị.
Cọt kẹt một tiếng, cánh cửa mở ra, khí tức linh khí quen thuộc ở trong viện trực tiếp ùa vào mặt. Lục Huyền hít một hơi thật sâu, cõi lòng cảm thấy bình yên khó tả.
"Lục đạo hữu, ngươi đã về rồi à?" Một giọng nói quen thuộc chợt truyền đến từ cách đó không xa.
Lục Huyền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngô tu sĩ đang đang đứng trước cánh cửa chỉ cách nhà mình mấy trượng, dùng ánh mắt lờ đờ mông lung đánh giá mình.
"Nghe nói ngươi tiến vào bí cảnh mới kia, ta còn lo lắng mình đã thiếu mất một bạn rượu rồi! Cũng may, ngươi đã bình an trở về." Lão giả vừa cười vừa nói.
"Ta cũng không còn cách nào khác, tu sĩ Vương gia đã ra mặt mời, không thể từ chối nổi." Lục Huyền bất đắc dĩ đáp.
"Đúng là ở bên trong bí cảnh đã xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn, cũng may ta chỉ gặp chuyện sợ hãi chứ không gặp phải nguy hiểm, cuối cùng mới có thể suôn sẻ về nhà. À phải rồi, Ngô đạo hữu, trong khoảng thời gian ta không ở nhà, có ai tới bên ngoài viện tử của ta không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận