Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 367: Có Người Nhờ Nuôi Trùng!

Chương 367: Có Người Nhờ Nuôi Trùng!
"Đây chính là tài liệu cực phẩm để luyện chế phi kiếm sao... Còn cả khối Bách Niên Băng Phách này nữa."
Bên trong băng tinh trong suốt lấp lánh, có một vũng linh dịch thuần trắng dường như đã bị đóng băng trong đó, dù cách lớp băng tinh thật dày vẫn có thể cảm nhận được luồng khí tức cực hàn tinh thuần.
"Nghe nói, nó là tài liệu cực tốt để luyện chế một vài loại đan dược hệ băng phẩm cấp cao. Chỉ cần nhỏ một giọt là có thể đề cao tỉ lệ thành đan và phẩm chất đan dược rồi. Thứ này được xem là một bảo vật trong mơ đối với các Luyện đan sư."
Lão giả bình luận về hai vật phẩm vừa được Lục Huyền mang tới.
"Lục đạo hữu muốn trực tiếp bán cho Vạn Bảo Lâu chúng ta, hay là chờ thêm một đoạn thời gian nữa rồi bán đấu giá hai món bảo vật này?"
Xích Cương Ngọc tứ phẩm và Bách Niên Băng Phách tam phẩm đều là vật trân quý ít thấy, hoàn toàn có thể tiến vào danh sách những món bảo vật được bày bán trong phòng đấu giá của Vạn Bảo Lâu.
"Bán luôn bây giờ!" Lục Huyền nhẹ nhàng trả lời.
Bán đấu giá hoặc ký gửi sẽ thu được rất nhiều linh thạch, nhưng bản thân hắn cần phải có mặt ở đó, điều này sẽ góp phần gia tăng thêm phiền phức và rủi ro cho hắn, còn không bằng cứ dứt khoát bán cho Vạn Bảo Lâu.
"Được." Lão giả hồng hào suy nghĩ một lúc, mới ra giá: "Linh khoáng chỉ là tài liệu tu hành nên giá trị thường thấp hơn công pháp, pháp khí có cùng phẩm cấp, Vạn Bảo Lâu ra giá hai nghìn tám trăm linh thạch. Về phần Bách Niên Băng Phách, có giá trị tương đương với pháp khí tam phẩm phổ thông, Vạn Bảo Lâu ra giá chín trăm linh thạch. Lục đạo hữu cảm thấy thế nào?"
"Ừm, được." Lục Huyền vui vẻ đồng ý, dựa trên sự hiểu biết của hắn về giá cả thị trường, thì cái giá vừa được lão giả này đề xuất đã cực kỳ công bằng rồi, dù hắn có đến những nơi khác, chỉ sợ đối phương còn trả thấp hơn thế.
Hắn giao Xích Cương Ngọc và Bách Niên Băng Phách cho lão giả, chỉ chốc lát sau, đã nhận được tổng cộng là ba nghìn bảy trăm linh thạch, lại cộng thêm khoản linh thạch hắn tiết kiệm được trước đó, hiện giờ tài sản trên người hắn đã rơi vào khoảng tám nghìn linh thạch rồi.
Trong tay hắn vẫn còn rất nhiều loại bảo vật khác, ví dụ như ba khối Xích Cương Ngọc, hai khối Bách Niên Băng Phách, hai bầu Dưỡng Kiếm Hồ Lô, còn có mấy viên Bạo Viêm Châu, Phần Nguyên Đan và Ngọc Cơ Đan. Nhưng hầu hết chúng đều được giữ lại để sử dụng cho mục đích cá nhân. Ngoài ra, hắn cũng nghĩ đến chuyện bán nhiều thứ ra cùng một lúc sẽ quá phô trương và đưa tới những con mắt nhìn ngó từ người khác, bởi vậy sau khi cân nhắc một hồi, hắn cho rằng mình cứ khiêm tốn một chút sẽ tốt hơn.
Sau khi tài sản trong người đã trở nên dư dả, Lục Huyền được một thiếu nữ xinh đẹp chỉ dẫn đi lang thang khắp nơi, để xem có thứ gì mình cần không.
Phẩm chủng linh chủng trong Vạn Bảo Lâu tương đối nhiều, nhưng chủng loại từ tam phẩm trở lên lại không nhiều lắm, hơn nữa phần lớn trong số chúng đều là loại thường thấy, có thể mua được ở Tư Nông điện bên trong tông môn với giá mềm hơn bên ngoài.
Khi mà tầm mắt của Lục Huyền ngày càng được mở rộng, hắn chợt phát hiện, xác suất mình tìm thấy linh chủng chưa xác định lại ngày càng nhỏ đi.
Thời điểm hắn còn ở lại bên trong Lâm Dương phường thị, bởi vì cái gì cũng không hiểu nên chỉ cần tình cờ đụng phải một hạt linh chủng lạ lùng nào thôi, nó cũng được coi là một món bảo bối tốt đối với hắn rồi. Nhưng sau khi hắn gia nhập vào tông môn, đã bù đắp được rất nhiều kiến thức thiếu hụt về linh thực, cũng tích lũy đủ nhiều kinh nghiệm bồi dưỡng linh thực rồi, từ đó, loại cảm giác kinh ngạc như mở hộp mù lại càng ngày càng ít đi.
"Cũng may ta vẫn tìm được vài loại linh thực âm phủ." Lục Huyền lạc quan nghĩ.
Những vật phẩm khác bên trong Vạn Bảo Lâu, chẳng hạn như pháp khí, đan dược, phù lục đều không mang đến lực hấp dẫn cho hắn.
Trước mắt, hắn có thể tự tin nói bản thân gần như đã không còn một chút khuyết điểm nào quá mức rõ ràng nữa, bởi hắn có rất nhiều bảo vật trên người, đã mạnh hơn kha khá so với những tu sĩ cùng giai rồi.
Thứ duy nhất được gọi bình thường chính là linh thức, nhưng sau khi Uẩn Linh Tùng xuất hiện, rất có khả năng linh thức của hắn sắp sửa đón nhận một đợt tăng cường cấp sử thi.
Hầu hết những phần thưởng được mở ra từ quầng sáng đều không tầm thường, vì vậy, những món đồ vật bình thường này không thể lọt được vào mắt Lục Huyền.
Sau khi đi loanh quanh một hồi, hắn tự rời đi và lén lút trở lại sơn phong của mình.
"Vẫn là về nhà sẽ mang đến cảm giác an tâm khó tả." Sau khi đi vào nội tông, tâm trạng thấp thỏm của Lục Huyền mới hoàn toàn thư giãn lại.
Vừa tới chân núi, hắn lập tức nhìn thấy một cái đồ án hình thái cực trắng đen đang trôi nổi ngay giữa không trung.
Dường như cảm nhận được khí tức của Lục Huyền, đồ án thái cực trắng đen nọ lập tức mở rộng ra gấp mười lần, đồng thời, một tu sĩ tuấn tú mặc áo bào trắng cũng từ từ bước ra khỏi đó. Mái tóc của tu sĩ này có màu bạc trắng, khí chất xuất trần, đôi mắt thần dị, một bên tối tăm thâm thúy, một bên trắng tuyền lãnh đạm. Người này chính là Cát Phác - một trong mười bảy vị đệ tử chân truyền của Thiên Kiếm Tông, cũng là người hiện đang nuôi dưỡng một đôi thượng cổ dị thú Âm Dương Côn Ngư.
"Ta đã đứng chờ Lục sư đệ được một lúc rồi." Cát Phác mỉm cười nói với Lục Huyền, đồ án thái cực trắng đen phía sau lưng gã cấp tốc thu nhỏ lại, sau đó trực tiếp dung nhập vào lưng.
"Xin chào Cát sư huynh, ta có chuyện cần đi ra ngoài, đã làm chậm trễ thời gian của sư huynh rồi, mong sư huynh thông cảm."
"Không sao, lần này ta tới đây là muốn nhờ sư đệ một chuyện. Có một vị chân truyền trong tông môn dự định mời sư đệ đi tới nuôi dưỡng côn trùng hộ hắn."
"Một vị sư huynh chân truyền muốn nhờ ta hỗ trợ nuôi trùng sao?" Lục Huyền vô cùng kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy." Cát Phác gật đầu.
"Vậy mời Cát sư huynh vào trong sơn phong, nói kỹ hơn một chút, trong động phủ cảu sư đệ có linh tương do đích thân sư đệ phối chế, còn có linh quả vừa chín tới, ta muốn mời sư huynh nếm thử."
Cứ để vị sư huynh chân truyền này đứng ở bên ngoài như vậy cũng không phải cách hay, Lục Huyền vội vàng mời Cát Phác vào trong sơn phong.
Khi vào trong đình viện của mình, hắn trực tiếp nghiêng Túy Tiên Hồ Lô rót một chén Bách Quả Linh Tương hương thơm nồng đậm ra, lại bưng một đĩa Liệt Diễm Quả cùng với Băng La Quả đã được bổ gọn gàng tới.
"Ngon, linh quả phẩm chất thượng đẳng, mùi thơm ngào ngạt. Hương vị linh tương càng thêm biến hóa đa dạng, phân tầng rõ ràng, Lục sư đệ thật biết hưởng thụ." Cát Phác tinh tế cảm nhận sự thần kỳ của Bách Quả Linh Tương, biểu cảm trên mặt toát lên một tia khen ngợi.
"Thường ngày, khi gieo trồng linh thực, ta cũng thích mày mò những thứ này để thỏa mãn đam mê ăn uống của mình, sư huynh thích là tốt rồi." Lục Huyền lại rót một chén linh tương đầy ắp cho Cát Phác, cười nói: "Đúng rồi Cát sư huynh, sư huynh vừa mới nói có người muốn mời ta đi nuôi trùng hộ, chuyện gì vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận