Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 973: Ly Dương Đạo Tửi

Chương 973: Ly Dương Đạo TửiChương 973: Ly Dương Đạo Tửi
Lục Huyền đưa nó vào trong tiểu viện, để cho nó nằm xuống: "Tà ma cực kỳ quỷ dị, vì lý do cẩn thận, ta_. còn phải rút ra một chút tỉnh huyềt từ trong cơ thể ngươi, để phòng ngừa khí tức tà ma dung nhập vào trong máu. Pháp khí phi châm hơi lớn, ngươi cô chịu đựng một chút." Nhìn thấy Huyền Quỳ thất phẩm nằm trước mặt để mặc cho mình điều khiển, Lục Huyền không khỏi có chút ngứa ngáy, rồi không nhịn. được muốn rút một bình tỉnh huyết Huyền Quỳ.
"Hết thảy những chuyện này chỉ vì kiểm tra được toàn diện hơn, cũng không phải vì ta ham chút tỉnh huyết linh thú kia đâu. Linh trí của Huyền Quỳ khá cao, hắn là nó có _ thể hiểu được dụng tâm lương khô của ta. Ngay cả khi tu sĩ Ly Dương Đạo Tông biêt được chuyện này, thì đứng trước mặt sức khỏe của linh thú hộ tông, đổi phương cũng không tiện nói gì với ta." Lục Huyền âm thầm nghĩ trong lòng.
'Được rồi, tạm thời không có vấn để gì lớn." Lục Huyền lại cho Huyền Quỳ ăn mấy viên đan dược bổ dưỡng khí huyết tam phẩm, dùng giọng điệu nhẹ nhõm nói.
Sau đó, hắn lấy ra các loại linh quả linh tương từ trong túi trữ vật, đưa đến trước mặt dị thú Huyền Quỳ: "Trong động phủ của ta không có gì ngon để chiêu đãi, chỉ có một ít linh quả linh tương do ta tự tay ủ
nhưỡng chê thành, mang tới cho ngươi nếm thử. " Xuất phát từ ý nghĩ muốn bồi thường chút tỉnh huyết cho Huyền Quỳ, hắn dịu dàng nói.
"Mặc dù Liệt Diêm Quả và Băng La Quả chỉ là linh quả nhị phẩm, nhưng phổi hợp với nhau lại mang đến hiệu quả khác thường, có thể hưởng thụ kích thích tuyệt diệu của băng hỏa lưỡng trùng linh lực trong miệng."
Huyền Quỳ nửa tin nửa ngờ từ tốn nuốt hai loại linh quả Băng Hỏa vào trong miệng, cảm nhận được mùi vị tuyệt vời do hai loại linh khí thuộc tính khác nhau mang đến lại kết hợp với mùi thơm của linh quả, nó lập tức thoải mái đến nheo hai mắt lại.
"Còn nữa, đây là linh quả Mê Tiên Đào, mùi vị ngon vô cùng, thưởng thức mùi vị của nó cũng giổng như vừa nếm được hương vị của mối. tình đầu." Lục Huyền lại cầm đến một quả linh đào màu trắng, hình dạng của nó vô cùng hấp dân, giồng như chỉ cần khẽ cắn một cái là khoang miệng ngập tràn nước quả thơm ngon.
Linh thú Huyền Quỳ nhìn Mê Tiên Đào trong tay hãn, không nhịn được khẽ nuốt một ngụm nước bọt. "Hạt Lôi Bạo Liên tứ phẩm, xem như một loại sản phẩm đặc biệt của Lôi Hỏa Tỉnh Động, có phong vị riêng, khi nuốt vào sẽ có cảm giác lôi đình nổ tung trong khoang miệng, tê tê dại dại, dư vị vô cùng. " Ngay sau đó, Lục Huyền lại lầy ra một hạt sen màu trăng bạc, đưa vào trong miệng Huyền Quỳ.
Hai gò má Bạch Ngọc Cự Ngưu . phống lên, mơ hồ nghe thây tiêng sâm sét nổ vang lốp bôp trong. miệng, sau đó, một làn khói trăng như mũi tên nhọn băn ra, rât lâu sau mới tản đi.
"Có đủ độ hay không?" Lục Huyền thầy bộ dáng của nó như vậy, lập tức mỉm cười hỏi. Huyền Quỳ vội vàng gật đầu, to vẻ đồng ý. "Không hổ là linh thú thất phẩm, dù còn chưa phải thể hoàn chỉnh, nhưng Lôi Bạo Liên Tử tứ phẩm cũng không mang đền ảnh hưởng gì đối với nó, không giông như chim mập, vừa ăn một cái lông vũ đã bị nổ đến cháy đen rồi. Đương nhiên, điều này cũng có chút liên quan đến huyết mạch của con linh thú này. - Hậu duệ của Quỳ Ngưu sẽ tương đổi thích ứng với linh vật thuộc tính lôi." Lục Huyền thầm nghĩ trong lòng.
Hắn lại lấy ra Bách Quả Linh Tương, Ngọc Tẩy Linh Lộ, Băng Tủy Linh Nhưỡng thậm chí là Viên Ma Tửu ngũ phẩm, khiển cho con Huyễn Quỳ thât phẩm này uồng đền quên hết tất cả, trầm luân trong đó.
"Có thích những loại linh quả linh tương này hay không?" Hẳn tò mò hỏi Bạch Ngọc Cự Ngưu.
"Mu~" Huyền Quỳ vui sướng gầm nhẹ. Nó tuy là linh thú hộ tông của Ly Dương Đạo Tông nhưng không thể coi đồng linh tương tứ phẩm này là đồ ăn vặt được, ai ngờ ở trong động phủ của Lục Huyền lại có thể làm được điểm này. Nhất là bản thân nó cực kỳ thân cận với tự nhiên chỉ đạo, những loại linh quả linh tương ẩn chứa sinh cơ nồng đậm này rất hợp với ý nó, theo một ý nghĩa nào đó, ở trong động phủ của Lục Huyền còn thoải mái thích ý hơn so với ở Ly Dương Đạo Tông.
Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi. Hôm sau, lúc Lục Huyền đang ở trong linh điền bổi dưỡng linh thực, đột nhiên bên ngoài động phủ lại vang lên một thanh âm trong sáng: "Tại hạ Ly Dương Đạo Tử Diêu Thanh Nhạc, tới bái phỏng đạo hữu, không biêt đạo hữu có tiện đi ra gặp một chút hay không?" "Ly Dương Đạo Tử?" Linh thức của Lục Huyền đảo qua, lập tức phát hiện được một vị thanh niên ung dung thanh nhàn đang đứng bên ngoài trận pháp.
Thanh niên này mặc đạo bào, mày kiếm mắt sáng, khí chất xuất trần, trên lưng đeo một thanh cổ kiếm loang lổ, chỉ cần lắng lặng đứng ở nơi đó thôi cũng toát lên một loại đạo vận tự nhiên, phẳng phất như tiên giáng trần.
"Tu vi Kết Đan hậu kỳ... Không hổ là Ly Dương Đạo Tử. Theo lời đồn, môi một vị Đạo Tử đều có thiên phú cao siêu, trăm vạn dặm mới tìm được một, đồng thời còn là tổn tại dự bị cho Nguyên Anh Chân Quân, gần như có thể trông thấy trước tình cảnh bọn họ thuận lợi tấn thăng lên cảnh giới Nguyên Anh."
Ly Dương Đạo Tử này cũng không ẩn giấu tu vi của mình, nên sau khi Lục Huyền vận dụng linh thức đi cảm nhận nội tình của đổi phương, trong lòng không khỏi rùng mình một cái.
"Diêu đạo hữu giá lâm động phủ của tại hạ đúng là vẻ vang cho kẻ hèn này. Lục mô không nghênh đón từ xa, xin hãy tha lôi." Hăn vội vàng mở trận pháp ra, đi tới nghênh đón. "Hóa ra là Lục đạo hữu, Lục đạo hữu quá khách khí rồi. Lần này tại hạ đền đây, chỉ vì con linh thú trong tông. Lúc trước, do một chút sự cô ngoài ý muồn, đã khiển ta bị tách ra với nó, sau khi tìm kiểm khí tức của nó, đã một đường đi tới động phủ của Lục đạo hữu. Đạo hữu có tiện để Diêu mô và con nghiệt súc kia gặp gỡ một chút hay không?" Thanh niên ung dung kia vừa dứt lời, Bạch Ngọc Cự Ngưu đã tự mình đi ra từ trong động phủ, nhưng cứ đi ba bước lại quay đầu một cái, trên mặt lộ vẻ không tình nguyện. Nó đi tới. trước người thanh niên, lại đưa mặt nhìn chung quanh, làm như không quen biết thanh niên trước mắt này.
"Nghiệt súc ngươi, ai ngờ lại chạy từ bí cảnh tới nơi đây, để cho ta đi tìm một hổi, hiện giờ thì hay lãm, ngay cả ta cũng không nhận ra sao" Diêu Thanh Nhạc lộ vẻ mặt uy nghiêm hỏi.
Linh thú Huyền Quỳ thoáng rên rỉ một tiêềng, nhìn sang thanh niên, lại quay đầu nhìn chăm chăm vào Lục Huyển.
"Thế nào, ta tới đón ngươi còn không vui sao? Còn muốn sư thúc đích thân tới tìm ngươi hả?" "Mu..."
Nghe được thanh niên ung dung kia nói ra câu này, Bạch Ngọc Cự Ngưu mới trầm thấp rú lên một tiếng, đi đền bên cạnh gã.
"Diêu đạo hữu đi đường xa tới đây là khách, không bằng hãy tiên vào động phủ của tại hạ ngồi một chút, thưởng thức vài món linh quả linh tương do tại hạ bổi dưỡng, ủ chế?" Lục Huyền lộ vẻ mặt mỉm cười, thịnh tình mời mọc.
Đạo Tử của Ly Dương Đạo Tông tìm tới, không năm chắc cơ hội này để kết bạn một phen, chẳng phải hắn cứu con dị thú Huyền Quỳ kia là cứu vô ích rồi?
"Được, vậy thì quấy rầy Lục đạo hữu." Diêu Thanh Nhạc khẽ gật đầu, Lục Huyền vừa cứu con linh thú hộ tông của bọn họ, nếu một chút thỉnh cầu ấy, gã cũng dứt khoát từ chổi, chăng phải bản thân đã vô tình rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận