Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 457: Dị Thọ Bàn Đào! Uống Rượu Độc Giải Khát!

Chương 457: Dị Thọ Bàn Đào! Uống Rượu Độc Giải Khát!
Con mắt xám trắng trong lòng bàn tay hắn trực tiếp truyền lại những hình ảnh rõ nét mà Hư Không Yểm Mục nhìn thấy.
Linh thức của Lục Huyền bắt đầu kéo dài ra, tiến vào trong linh nhưỡng. Sau đó, hắn thi triển Địa Dẫn Thuật cảnh giới tông sư, để kết cấu linh nhưỡng xung quanh bộ rễ của Đa Thọ Bàn Đào phát sinh một chút thay đổi rất nhỏ, từ đó hắn có thể hiểu được thông tin chi tiết có liên quan đến loại linh thực này.
【Linh thực ngũ phẩm biến dị Dị Thọ Bàn Đào, thời gian dài, Đa Thọ Bàn Đào không được thỏa mãn điều kiện bồi dưỡng, lại dưới sự xâm nhập liên tục của khí tức tà dị, nó trở thành một loại linh thực biến dị mới.】
【Trước kia, nó cần tu sĩ hoặc yêu thú dồi dào sinh cơ đi tới tẩm bổ bồi dưỡng ngày đêm, nhưng sau khi biến dị, vô hình trung nó đã biết chủ động cướp lấy sinh cơ của tu sĩ hoặc yêu thú xung quanh, đồng thời cũng có khát vọng mãnh liệt đối với huyết nhục tinh hoa.】
【Sau khi Dị Thọ Bàn Đào thành thục có thể dùng làm nguyên liệu gia tăng tuổi thọ, nhưng đồng thời, ăn nó vào sẽ tích lũy khí tức tà dị trong cơ thể người sử dụng, tới một mức độ nhất định nào đó, sẽ bộc phát nguy cơ dị hóa cho tu sĩ hoặc yêu thú.】
"Thì ra nó là một gốc linh thực biến dị, từ Đa Thọ Bàn Đào bình thường biến dị thành Đa Thọ Bàn Đào có tính chất tà dị, chẳng trách Vô Cấu Ngọc lại sinh ra phản ứng." Lục Huyền âm thầm cảm khái.
"Bất kể là phương thức đào tạo hay hiệu quả sau khi phục dụng, đều tăng thêm mấy phần quỷ dị so với nguyên bản. Tuy nhiên, chỉ cần phẩm cấp không thay đổi, thì nó chính là một gốc linh thực tốt rồi."
Đối với hắn, bình thường cũng tốt mà tà dị cũng được, chỉ cần là linh thực ngũ phẩm, sẽ có nghĩa là quầng sáng phần thưởng phong phú, cho nên chủng loại linh thực cũng không quá quan trọng.
Về phần linh quả Dị Thọ Bàn Đào thành thục, trong tay hắn có hạt sen Địa Hỏa Tâm Liên mới hái cách đây không lâu, sau khi nuốt nó vào, có thể tinh lọc khí tức lạ trong cơ thể, hoàn toàn không cần phải lo lắng về tác dụng tiêu cực do quả đào kia mang đến.
Chưa kể hắn còn rất trẻ, chẳng cần phải lo nghĩ đến vấn đề tuổi thọ.
"Vấn đề là… thọ nguyên trong Tu Hành giới rất khó cầu, có lẽ Ninh Đức Sơn cứ tưởng rằng lão đã tìm được cơ duyên lớn, nhưng không ngờ Dị Thọ Bàn Đào này lại có bảy phần hiệu lực ba phần độc, chỉ có thể coi là uống rượu độc giải khát mà thôi."
Sau khi hiểu biết chi tiết về gốc linh đào trước mặt, lúc này Lục Huyền mới hoàn toàn yên tâm. Hắn cẩn thận hái năm quả linh đào trắng hồng còn lại trên cây Dị Thọ Bàn Đào xuống.
Những quả linh đào lăn tròn trên chiếc khay bạc, khi đến gần có thể ngửi thấy mùi sữa thơm tươi mát, còn có thể cảm nhận được sức sống nguyên thủy, sống động nhất ẩn chứa bên trong trái linh quả kia.
Sau khi hái hết những trái linh quả trên cây Dị Thọ Bàn Đào, ngay trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Huyền, gốc linh đào kia dần dần héo rũ, như thể toàn bộ sinh cơ trong cây đều mất đi vào thời điểm những trái linh quả nọ bị hái mất rồi.
"Có thể kiên trì ở trong dược viên này thời gian dài như vậy, đúng là không dễ dàng mà. Cũng có khả năng vì biến dị thành Dị Thọ Bàn Đào, đã giúp nó tìm được một tia hy vọng sống còn và tồn tại đến tận bây giờ." Lục Huyền thầm cảm thán một câu, sau đó gọi Yêu Quỷ Đằng ra, lại dùng tâm thần kết nối với nó.
"Thử cảm nhận xem, bên trong linh nhưỡng có ẩn giấu linh chủng Dị Thọ Bàn Đào hay không."
Ngọn dây leo của Yêu Quỷ Đằng hưng phấn gật đầu. Ngay sau đó, thân thể mảnh mai của nó đã lập tức phân chia thành rất nhiều nhánh xúc tu màu xám lạnh, chúng trực tiếp kéo dài ra, đi thám hiểm bốn phương tám hướng xung quanh.
Rất nhanh, một nhánh xúc tu màu xám lạnh cứ vòng tới vòng lui quanh mặt đất, thỉnh thoảng lại thậm thà thậm thụt đánh hơi.
Linh thức của Lục Huyền cũng cảm ứng được tình huống bên kia. Sau khi Yêu Quỷ Đằng xuyên sâu vào khoảng năm - sáu trượng trong lòng đất, nó nhanh chóng lấy được một vật kỳ lạ nào đó ở dưới. Đó là một hạt đào màu đỏ sậm, nhìn bên ngoài hạt đào này cứ như được nhúng trong một khối huyết nhục đông đặc lâu ngày vậy, các khe rãnh trên bề mặt chứa đầy huyết nhục tinh hoa đang chậm rãi chảy xuôi. Bên trong hạt đào truyền đến một luồng sinh cơ mạnh mẽ đang dâng trào như trái tim đập.
"Thì ra nó đã dùng cách này để duy trì sức sống." Lục Huyền thầm than thở một câu.
Sau khi Dị Thọ Bàn Đào ngũ phẩm tình cờ ngưng kết ra linh chủng, trong điều kiện không được bồi dưỡng, lại dựa vào bản năng kéo dài đời sau, nó đã dùng huyết nhục tinh hoa bao bọc lấy linh chủng, rồi ẩn vào chỗ thật sâu trong linh nhưỡng, vừa cất giữ linh chủng đồng thời cũng cách ly nó với linh khí bên ngoài, để loại bỏ khả năng sinh trưởng và nảy mầm của nó.
"Nhưng hiện giờ, ta đã tìm được ngươi rồi, ngươi không cần phải lo lắng về vấn đề sinh trưởng không thuận lợi nữa, ta nhất định sẽ dùng mọi biện pháp nhằm chăm sóc ngươi thật tốt, để ngươi mau chóng trưởng thành." Hắn ngắm hạt đào màu đỏ sậm trong tay, rồi bỏ nó vào trong Thao Trùng Nang.
Lần này đến dược viện, Lục Huyền đã lấy được hạt linh chủng ngũ phẩm Dị Thọ Bàn Đào biến dị này, cũng nhân tiện giải quyết Ninh Đức Sơn vốn có rất nhiều mâu thuẫn với bản thân, trong lòng hắn đã cực kỳ thoả mãn rồi.
Nhưng đương nhiên, hắn cũng không có ý định sẽ dừng lại ở chỗ này, từ bỏ cơ hội bước vào cung điện thần bí bên kia. Hắn chuẩn bị lâu như vậy, còn trực tiếp đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ rồi, lại thu hoạch thêm vài chủng linh thực phẩm cấp cao, còn nhận được bảo vật quý hiếm như Hư Không Yểm Mục và 《 Thuần Dương Chân Hỏa Lục 》, nào có đạo lý đã đến bảo điện lại không đi vào?
Dù từ xưa đến nay, Lục Huyền luôn cẩn thận, nhưng vào thời điểm hiện tại, hắn đang có rất nhiều bảo vật hộ thân, lòng tin vào bản thân đã đạt đến đỉnh điểm, đương nhiên hắn sẽ phá lệ một lần, đi kiếm cho đầy bồn đầy bát hãy trở về.
Vì thế, Hư Không Yểm Mục không ngừng quanh quẩn bên thân hắn, lúc ẩn lúc hiện, đã được giao cho nhiệm vụ hết sức chú ý đến mọi động tĩnh xung quanh.
Đồng thời, Lục Huyền cũng trực tiếp giắt Dưỡng Huyền Vỏ Kiếm bên hông, cùng với Phong Lôi Kiếm tứ phẩm bên trong đang vận sức chờ phát động. Chưa hết, hắn còn để mấy tấm Tiếu Hải Kiếm phù, Đại Nhật Kiếm phù và Tinh Vẫn Kiếm phù với trạng thái giương cung mà không bắn ở trong ống tay áo, để tùy thời có thể bộc phát ra kiếm ý ngút trời.
Với sự chuẩn bị đầy đủ như vậy, hắn nhanh chóng rời khỏi dược viên hoang vắng kia, rồi kín đáo đi về phía cung điện.

Bên ngoài cung điện thần bí.
Một tu sĩ Trúc Cơ với vẻ mặt vội vã, vừa bay tới từ đằng xa, đã nhanh chóng đáp xuống bên ngoài lối vào của cung điện.
Lúc trước, gã giằng co một lúc lâu với những con yêu thú Băng Huyễn Thiềm trong vùng thủy vực sâu thẳm bên ngoài, lại trì hoãn thêm một lúc nữa ở trong mê trận quái thạch, trong lòng cũng biết bản thân đã thụt lùi lại rất xa so với những người khác, bởi vậy lúc này lòng nóng như lửa đốt, chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất lao vào trong cung điện mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận