Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 156: Lên Đường Rời Đi!

Chương 156: Lên Đường Rời Đi!
"Chọn phòng chữ Đinh để đến một nơi gần Thiên Kiếm Tông nhất thì tốn khoảng bao nhiêu linh thạch?" Lục Huyền hỏi thẳng.
Vừa nghe đối phương miêu tả phòng chữ Giáp là hắn biết nơi ấy không phải chỗ dành cho một tiểu tán tu như mình rồi, loại Đinh có không gian độc lập như vậy là ổn, hắn cũng không có yêu cầu quá cao.
"Xuất phát từ Lâm Dương phường thị, đến chỗ gần nhất với Thiên Kiếm Tông là một địa phương có tên Kiếm Môn trấn, nếu lựa chọn phòng chữ Đinh, ngươi cần hai trăm linh thạch."
"Hai trăm linh thạch! Sao đắt thế?" Lục Huyền không nhịn được lập tức hét lên.
Phải biết rằng, hai trăm linh thạch là tương đương với một kiện pháp khí nhị phẩm bình thường rồi, nhưng nó chỉ là lộ phí cần phải chi trả cho một chuyến đi.
"Đạo hữu, khoảng cách theo đường thẳng từ phường thị đến Kiếm Môn trấn là mấy nghìn dặm. Nhưng trong quá trình đi đường, chúng ta cần phải vòng qua một số hiểm địa, hung địa, nên khoảng cách thực tế là không dưới vạn dặm. Vạn Tượng Thuyền của chúng ta vốn là pháp khí phi hành tam phẩm, bên trong được bố trí trận pháp tam phẩm, còn có tu sĩ Trúc Cơ bảo vệ ngươi đi đường, không cần phải lo lắng sẽ chạm trán với tà ma yêu thú và đám tà tu kiếp tu. Đạo hữu chỉ cần nghĩ sẽ hiểu, cái giá này tuyệt đối xứng đáng." Thiếu nữ mỉm cười nói.
Lục Huyền gật đầu, những gì nữ tu này nói có lý, nếu thật sự để một mình hắn trèo đèo lội suối đi đến Thiên Kiếm Tông, chỉ e hành trình này sẽ không thuận lợi dễ dàng như vậy.
Đường sá xa xôi, lộ trình bấp bênh, nếu chẳng may hắn bước vào hung địa nào đó, rất có khả năng bản thân sẽ chôn thây trong bụng tà ma yêu thú.
Hơn nữa, nếu hắn chỉ có một mình, sẽ dễ dàng trở thành mục tiêu săn giết của nhóm tà tu, kiếp tu đang ẩn cư trong rừng núi.
"Được rồi, vậy thì hai trăm linh thạch." Lục Huyền cò kè mặc cả một phen, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
May mà lần này hắn đi bí cảnh đã kiếm được không ít chỗ tốt, bằng không… chưa chắc hắn đã dám bỏ ra một số linh thạch lớn như vậy để bước lên chuyến hành trình này.
Được thiếu nữ kia hướng dẫn, Lục Huyền đã dùng hai trăm linh thạch đi đổi lấy một tấm phù lục đặc chế từ Vạn Bảo Lâu. Đến lúc đó, chỉ cần dựa vào tấm phù này là hắn có thể leo lên Vạn Tượng Thuyền rồi.
Hắn lại hỏi thăm thêm và biết được, chuyến hành trình đi từ phường thị tới Kiếm Môn trấn trên Vạn Tượng Thuyền sẽ khởi hành sớm nhất là khoảng mười ngày nữa.
Lục Huyền trở lại đình viện với tâm thế khá gấp gáp, hắn cần phải giải quyết xong tất cả mọi việc trong khoảng thời gian mười ngày này.
Trước hết, hắn phải bán đi lượng lớn tài liệu yêu thú, linh thảo linh dược trong tay mình. Với thời gian gấp gáp như thế, hắn dứt khoát lựa chọn phương thức dựng quầy hàng của riêng mình ở lần lượt các cửa hàng và chợ tán tu khác nhau, trực tiếp thanh lý toàn bộ những loại hàng hóa không có quá nhiều tác dụng với
Pháp khí và túi trữ vật không phải hàng hóa có thể tuồn ra ngoài thông qua con đường chính quy, bởi vậy, hắn lại dành chút thời gian đi chợ đen một chuyến, bán vài cái túi trữ vật và pháp khí nhị phẩm đã lấy được từ chỗ Lý Kiếm Phong.
Bằng cách này, bốn cây linh thực nhị phẩm bệnh biến, cùng với lượng lớn tài liệu yêu thú, linh thảo linh dược phẩm cấp thấp, cũng như túi trữ vật, pháp khí, đã mang đến cho Lục Huyền tổng cộng là hơn một nghìn linh thạch.
Tài sản trên người hắn trực tiếp biến thành phong phú vô cùng, đã đạt tới hai nghìn linh thạch rồi.
Trong khoảng thời gian này, hắn lại đi một chuyến đến nhà người bắt rắn - thiếu niên Dư Kiệt kia, mua tất cả máu Bích Thủy Mãng trong nhà cậu bé, số lượng này đã đủ cho Giao Đằng hấp thụ một khoảng thời gian khá dài rồi.
Hắn cũng đến nhà Trương Tu Viễn và Hà quản sự, vô cùng lưu luyến chào tạm biệt bọn họ.
Trong viện, hạt sen Tịnh Tuyết Liên đã tiến vào giai đoạn thành thục, Lục Huyền trực tiếp hái nó ngay trước ngày hắn rời đi, và nhận được mười sáu hạt sen tuyết trắng như ngọc. Hạt sen này vốn là tài liệu chủ yếu để luyện chế loại đan dược nhị phẩm Uẩn Linh Đan, cũng có thể ăn trực tiếp, nó sẽ giúp đầu óc của tu sĩ trở nên minh mẫn hơn trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Sau khi hái Tịnh Tuyết Liên, một quầng sáng màu trắng hơi lấp lánh, lập tức nổi bồng bềnh trên mặt nước linh tuyền.
Lục Huyền nhẹ nhàng nhặt nó lên, quầng sáng nọ nhanh chóng hóa thành vô số điểm sáng mạnh mẽ tràn vào cơ thể hắn. Một luồng ý niệm lập tức xuất hiện trong đầu, một bình dược cao nhỏ cũng rơi vào tay hắn.
Dược cao này có màu xanh nhạt, cầm nó trên tay sẽ ngửi được mùi hương thơm ngát, giúp người ta thần thanh khí sảng.
【Đan dược nhị phẩm Cam Lâm Cao, có thể cầm máu sinh cơ, thúc đẩy vết thương mau lành.】
"Tịnh Tuyết Liên nhất phẩm phẩm chất phổ thông có thể mở ra dược cao chữa thương nhị phẩm cũng không tệ rồi." Lục Huyền cảm thán một câu, rồi cất bình dược cao nọ vào trong túi trữ vật.
Trước khi đi, hắn cũng mang theo toàn bộ đám linh thực còn sót lại trong linh điền như: Thanh Diệu Linh Trà, Đồng Cốt Trúc nhị phẩm, Huyễn Yên La Quả, Giao Đằng tam phẩm, yêu thú Thiết Ngao Giải nhất phẩm, linh sủng Đạp Vân Linh Miêu, linh khôi Thảo Khôi Lỗi, toàn bộ chúng đều được chuyển vào trong Sinh Sinh Đại.
Linh điền đã trống trơn, Lục Huyền trực tiếp cất Vụ Ẩn Mê Trận vào trong túi trữ vật, lại dùng ánh mắt tràn đầy kiên định, ngẩng đầu chăm chú nhìn vào bầu trời cao xanh trên kia, dường như tầm mắt của hắn có thể xuyên qua nghìn núi muôn sông...

Trên cao nghìn trượng.
Lục Huyền khép cuốn 《 phương pháp xử lý những loại linh thực thông thường 》đã từng lấy được từ chỗ thiếu nữ áo đỏ kia lại, sau đó vươn vai, hướng tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là những áng mây dày cộm nặng nề, kéo dài liên miên không dứt, thấp thoáng phía xa xa là những tia chớp to dài không ngừng lóe sáng.
Trong suốt quá trình bay, Vạn Tượng Thuyền vẫn cực kỳ ổn định, không có cảm giác xóc nảy chút nào.
Mặc dù gian phòng chữ Đinh hiện tại chỉ có cấp bậc thấp nhất, song Lục Huyền lại cảm thấy trải nghiệm này không tệ, ít nhất hắn cũng có một không gian tự do độc lập cho riêng mình, còn có thể ngắm khung cảnh bầu trời bên ngoài con thuyền.
Hắn lên thuyền đã hơn nửa tháng, trong khoảng thời gian này, vẫn một mực ở trong phòng đọc sách, tu luyện.
Thời gian dài như vậy không bồi dưỡng linh thực, khiến cho hắn ngứa ngáy không sao quen nổi, cứ như các đầu khớp xương sắp bị rỉ sét đến nơi rồi.
Đương nhiên điểm mấu chốt nhất dẫn đến loại cảm giác này, chính là hắn chuyên tâm tu luyện suốt nửa tháng nhưng tu vi không có chút tiến bộ nào, trong khi đào tạo linh thực, hắn vừa có thể trực quan cảm nhận được linh thực sinh trưởng, còn có thể thu hoạch được những quầng sáng màu trắng xuất hiện sau khi linh thực thành thục.
"Quả nhiên, với thiên tư của ta, thực sự không thể mơ mộng hão huyền vào những thành tựu lớn lao mà bản thân sẽ nhận được trên con đường tu luyện."
Đến đây, hắn lại một lần nữa ý thức được con đường tu luyện của mình tầm thường đến mức nào, nếu cứ một mực tu luyện ở trong Vạn Tượng Thuyền như thế này, không biết đến ngày tháng năm nào, hắn mới có thể đột phá đến Luyện Khí tầng chín.
Bạn cần đăng nhập để bình luận