Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1264: Bạn Cũ Đến Rồi!

Chương 1264: Bạn Cũ Đến Rồi!Chương 1264: Bạn Cũ Đến Rồi!
“Mấy tiểu tử ngươi nói ta không rõ lắm.” Trong mắt lão Kiếm Giao lóe lên một tia suy tư rồi lắc đầu, chậm rãi nói: “Nhưng ta có thể cho ngươi một tấm lệnh bài, dựa vào tấm lệnh bài ấy, ngươi có thể đi tới Linh Thú Điện hỏi thăm tung tích của bọn chúng, hoặc trực tiếp tiến vào phúc địa tông môn tìm kiếm bọn chúng cũng được.”
Vừa dứt lời, một luồng bạch quang đã từ trong miệng nó bắn nhanh ra, dừng ngay trước mặt Lục Huyền. Linh quang thu lại, hóa ra thứ này là một tấm lệnh bài bạch ngọc. Trên lệnh bài có khắc hình một con Giao Long nhỏ dài đang chậm rãi bơi lội xung quanh lệnh bài, trông cực kỳ sống động. Nhìn kỹ lại thì thấy con Giao Long trên này có vài phần tương tự với lão Kiếm Giao.
“Đa tạ tiền bối.” Lục Huyền thu tấm lệnh bài lại, sau đó cúi đầu cảm kích.
Vừa trở lại động phủ, hắn đi kiểm tra tình hình sinh trưởng của đông đảo Kiếm Thảo trong linh điền của mình một lượt mới đi tới Kiếm Cung. Trong Kiếm Cung có rất nhiều đại điện, Lục Huyền trực tiếp tiến vào Linh Thú Điện.
“Vị sư huynh này, ngươi muốn thuê hay mua linh thú ư?” Ngay khi Lục Huyền đang ngơ ngác nhìn quanh bốn phía đại điện, một thiếu nữ trông có vẻ bướng bỉnh đã đi tới chỗ hắn, chủ động hỏi. “Xin chào sư muội, tại hạ là Lục Huyền của Hoàn Chân Kiếm Phong, muốn hỏi thăm tung tích của mấy con linh thú, không biết ngươi có thể nói cho tại hạ biết hay không?” Lục Huyền cười hỏi. “Xin sư huynh cứ hỏi, ta biết gì sẽ nói nấy.”
“Ba con linh thú kia lần lượt là Bạch Ngọc Kình Thiên Viên, Huyền Thiên Loan Điều và một lão Long quy. Bọn chúng có một điểm tương tự chính là hơn tám mươi năm về trước, chúng đầu được chuyển tới đây từ Vân Hư Vực, trong đó Bạch Ngọc Kình Thiên Viên và Huyền Thiên Loan Điểu lúc chuyển đến vẫn còn là ấu thú.”
“Ta có chút ấn tượng với chuyện Thiên Kiếm Tông di chuyển từ Vân Hư Vực đến đây.” Đôi mắt đen nhánh của thiếu nữ nhanh chóng xoay chuyển.
“Huyền Thiên Loan Điểu... Vì tốc độ cực nhanh, còn nắm giữ năng lực thuấn di nhất định, nên ta nhớ không lầm thì nó được thu làm tọa ky dưới danh nghĩa của một vị sư thúc Nguyên Anh hậu kỳ thuộc Xung Hư Kiếm Phong rồi.”
“Còn Bạch Ngọc Kình Thiên Viên và Long quy đầu được nuôi dưỡng bên trong phúc địa của tông môn, chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện bên này.”
Huyền Thiên Loan Điểu bị thu làm tọa ky rồi?
Lục Huyền không khỏi sững sờ với tin tức mình vừa nhận được, nhưng không cần biết như thế nào, thì được tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ thu làm tọa ky cũng là kết quả không tệ với Huyền Thiên Loan Điểu. “Xin hỏi sư muội, trong tay ta có một tấm lệnh bài do lão Kiếm Giao tiền bối của Hoàn Chân Kiếm Phong ban cho, không biết có thể dựa vào vật này để tiến vào phúc địa của tông môn, thăm hỏi hai con linh thú hảo hữu kia được không?” Hắn nhanh chóng lấy tấm lệnh bài bạch ngọc kia ra, quơ quơ trước mặt thiếu nữ.
“Không thành vấn đề, có điều ta vẫn phải đi xin chỉ thị của sư thúc trước đã.” Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào tấm lệnh bài kia, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc. Sau đó, nàng cầm lệnh bài, dẫn Lục Huyền đi tới chỗ một vị tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ. Tu sĩ Nguyên Anh hỏi rõ ràng lai lịch và mục đích của Lục Huyền, sau khi phân biệt rõ lệnh bài là thật hay giả mới để thiếu nữ dẫn Lục Huyền tiến về phúc địa của tông môn.
Hai người tiến vào tầng cao của đại điện, lại đi vào một gian phòng có vẽ vô số trận văn.
“Lục sư huynh, phúc địa nằm trong hư không, bên trong có nuôi dưỡng không ít linh thú hộ tông, tòa đại trận truyền tống này có thể đưa chúng ta tới đó.” Thiếu nữ vừa khởi động trận pháp, vừa thao thao bất tuyệt giải thích với Lục Huyền.
Trận văn sáng lên, một luồng sức mạnh không thể ngăn cản đã nhanh chóng dẫn Lục Huyền tiến vào một vùng không gian hỗn độn. Một khắc sau, dưới chân đã truyền đến cảm giác ổn định. Lục Huyền còn chưa kịp dò xét cảnh vật xung quanh đã có một vị Nguyên Anh Chân Quân bay nhanh tới. Sau khi đối phương kiểm tra hai người mới cho phép bọn họ tiếp tục đi sâu vào bên trong. “Lục sư huynh, lúc trước có mấy con linh thú từ Thiên Kiếm Tông chuyển tới. Trong đó, ấu thú Bạch Ngọc Kình Thiên Viên và Huyền Thiên Loan Điểu đều phát triển rất tốt. Con viên hầu kia có sức chiến đấu kinh người, đã từng đánh với rất nhiều linh thú lớn nhỏ bên trong phúc địa, ta có ấn tượng khá là sâu sắc với nó.”
“Huyền Thiên Loan Điểu vì có thiên phú đặc biệt nên đã khơi dậy hứng thú của mấy vị Nguyên Anh sư thúc, cuối cùng rơi vào tay một vị sư thúc của Xung Hư Kiếm Phong.”
“Về phần lão Long quy kia thì ta không quá quen thuộc, chỉ biết nó khá là thần bí, tác phong bình thường luôn khiêm tốn, chỉ thích ở trong động phủ của mình.”
“Nếu ta nhớ không lầm thì hình như có tới hai con Bạch Ngọc Kình Thiên Viên, nhưng con lớn tuổi hơn kia, có một lần nó đi theo đệ tử nội môn ra ngoài đã bất hạnh ngã xuống rồi.” Thiếu nữ dẫn Lục Huyền chạy như bay giữa một mảnh núi non trùng điệp, sau đó báo cho hắn biết một tin tức khiến hắn cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn. “Lão bạch viên chết rồi ư?” Trong lòng Lục Huyền sinh ra vài phần bi thương.
Hắn và lão bạch viên kia ở chung cũng không tệ, khi ấy hắn còn nhận được một hạt linh chủng Tâm Viên Quả từ chỗ nó, không ngờ đối phương đã ngoài ý muốn mất mạng rồi.
“Đến rồi. Quả nhiên con Bạch Ngọc Kình Thiên Viên kia lại đang luận bàn với nhóm linh thú khác.”
Nơi xa, từ giữa núi rừng chợt truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt. Chỉ thấy một con hổ yêu cao hơn một trượng nhảy ra từ trong rừng cây vô biên trước mắt, trên tay cầm một thanh đại đao sắc bén, trong mắt tràn đầy khí tức hung sát, mang đến cảm giác áp bách mười phần.
Sau lưng nó lại có thêm một con cự viên cao hơn một trượng, không ngừng theo sát phía sau. Toàn thần cự viên như bạch ngọc, hai mắt đỏ thẫm, lông tóc thuần trắng tản ra linh quang mênh mông, tùy ý phiêu đãng trong gió, trong tay nó đang cầm một thanh mộc côn có hoa văn kỳ dị, cũng mang theo uy thế cường đại khó lường.
Hai con thú liên tiếp nhảy lên nhảy xuống, chẳng mấy chốc đã bắt kịp nhau, lại một lần nữa rơi vào triền đấu, khiến từng gốc linh mộc cao lớn trong núi rừng thi nhau ngã xuống.
“Viên yêu đánh hổ tinh...” Trong lúc Lục Huyền còn đang cảm khái, chỉ thấy trên mặt thiếu nữ lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nàng lấy ra một món pháp khí như ống sáo mang phong cách cổ xưa, nhẹ nhàng thổi một cái. Một âm thanh kỳ dị vang vọng khắp núi rừng, tiếng đánh nhau ầm ï lập tức im bặt.
“Tiểu viên hầu kia mau lại đây, người quen cũ của ngươi tới rồi!” Thiếu nữ lớn tiếng kêu gọi về chỗ sâu bên trong núi rừng.
Một luồng bạch quang bên kia lập tức bắn nhanh đến. Thời điểm nó đang muốn nhào vào trong lòng thiếu nữ lại nhìn thấy Lục Huyền, rồi gần như ngay lập tức, quỹ tích di chuyển của nó đã phát sinh biến hoá, tạo thành một đường vòng cung quỷ dị, dừng lại ngay trước mặt hắn. “Lục Huyền?” Bạch Ngọc Kình Thiên Viên ồm ồm nói, trong đôi mắt như hồng ngọc trong suốt của nó tràn đầy vẻ bất ngờ.
“Là ta. Tiểu viên hầu, đã lâu không gặp.” Trên mặt Lục Huyền lộ ra ý cười nồng đậm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận