Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 612: An Ủi Về Mặt Tinh Thần!

Chương 612: An Ủi Về Mặt Tinh Thần!
Sau khúc nhạc đệm nho nhỏ này, thái độ của mấy người Tôn Vân vốn chịu trách nhiệm chăn nuôi nhóm linh thú trong phúc địa đối với hắn đã có sự thay đổi rõ ràng, nếu tình cờ gặp gỡ, bọn họ sẽ nhiệt tình chào hỏi, thỉnh thoảng lại đi tới báo cáo tình huống của đám linh thú bên trong phúc địa cho Lục Huyền.
Mỗi ngày Lục Huyền đều đi dò xét xung quanh phúc địa một lần, hoặc là chạy tới ngọn núi của tiểu Bạch Viên, tìm Bạch Viên và Loan Điểu chơi đùa một lát, nếu không đến chỗ chúng nó, hắn sẽ đi tới bên cạnh hồ nước, nghe lão Long Quy – kho lưu trữ tin đồn phong phú để lắng nghe, hóng hớt.
Cũng không biết lão quy này đã làm thế nào mà nhớ được nhiều thứ như vậy, chỉ biết trong mấy ngày này, những câu chuyện nó kể tuyệt đối không trùng lặp với nhau, thậm chí chuyện của những tông môn khác, nó cũng biết không ít.
Ngày hôm đó, chờ lão Long Quy nói đến miệng đắng lưỡi khô, Lục Huyền cực kỳ tinh mắt lập tức dâng lên Bách Quả Linh tương. Lão Long Quy gật gật đầu, lộ vẻ mặt hài lòng.
"Tiền bối, ngươi vẫn luôn ở trong tông môn này nhiều năm như vậy sao?" Lục Huyền tò mò hỏi.
"Khoảng hai ngàn năm nay ta không rời khỏi tông môn." Long Quy thầm nhớ lại một chút: “Ngươi cũng nhìn thấy đám quẻ tượng trên lưng ta đấy, thứ này có mối quan hệ cực kỳ chặt chẽ với một tòa đại trận trấn tông, cho nên ta không thể tự do đi ra ngoài giống như mấy con linh thú khác."
Khi nói đến chuyện này, có một tia ảm đạm rất khó phát hiện vừa lóe lên trong ánh mắt nó.
"Vậy... Bên trong phúc địa còn đồng tộc khác của ngài không?"
"Ngươi cho là huyết mạch Long Quy rất phổ biến sao?" Hai sợi râu dài trên cằm Long Quy khẽ vểnh lên, nó dùng giọng điệu kiêu ngạo nói.
"Nói cách khác, mấy ngàn năm nay ngài vẫn độc thân hả?" Lục Huyền nghĩ theo một góc độ khác.
Tiếp xúc với Long Quy đã lâu, ấn tượng của hắn đối với con linh thú lục phẩm đã sống mấy ngàn năm này cũng không tệ, thậm chí một người một thú còn có một loại cảm giác thân thiết như bạn tri kỷ, vì vậy nói chuyện cũng không có gì phải kiêng dè.
"Đối với yêu thú tu đạo, mấy thứ như tình tình yêu yêu kia chỉ là mấy thứ nhỏ bé không đáng kể mà thôi." Nó rung đùi đắc ý cảm khái một câu, lại đưa mắt nhìn Lục Huyền, những đường cong trên mai rùa khe khẽ di chuyển, sau đó cười nhạo một tiếng: "Ngươi cho rằng ta không tính ra nguyên dương của ngươi còn chưa mất hả?"
"..."
"Chuyện của ta cực kỳ đơn thuần, chỉ vì ta vẫn một lòng đặt tâm trí lên linh thực nhất đạo, nên không quan tâm tới nhi nữ tình trường mà thôi." Lục Huyền cười ngượng ngùng một tiếng nói: "Hơn nữa, mấy chục năm và mấy ngàn năm độc thân vẫn có sự khác biệt không nhỏ mà."
Lão Long Quy nhìn Lục Huyền, chỉ cười mà không nói.
"Đừng nhìn ta bằng ánh mắt này, ta đang nghĩ biện pháp giải quyết tình huống thay ngài đó!" Lục Huyền dùng lời lẽ hùng hồn nói: "Tiền bối đã tịch mịch suốt mấy ngàn năm rồi, có nghĩ tới chuyen đi tìm một con Long Quy cái hay không?"
"Chuyện hoàn toàn không đơn giản như vậy, huyết mạch Long Quy vốn cực kỳ hiếm thấy, mà trên thực tế, ta còn chưa từng nghe qua có đồng tộc của mình tồn tại ở bên trong giới vực này."
"Vậy hãy hạ thấp một ít yêu cầu đi, tìm linh thú khác có huyết mạch của Chân Long, ví dụ như những con Giao Long trong Thiên Long hồ kia, hoặc là linh quy khác chẳng hạn?" Lục Huyền thử thăm dò một câu. Sau khi hắn hiểu rõ trạng thái trong lòng con Long Quy đã sống cô độc suốt mấy ngàn năm này, hắn lập tức nảy lên suy nghĩ muốn giải quyết tình trạng cô đơn giúp nó.
"Lục tiểu tử, tâm ý của ngươi ta nhận, nhưng không phải tộc loại của ta, tính cách sẽ khác, ta như vậy cũng rất tốt rồi." Lão Long Quy chậm rãi nói.
"Nếu thực sự không được, cũng chỉ có thể an ủi về mặt tinh thần mà thôi." Lục Huyền thấy lão Long Quy không có ý định giao lưu vượt qua giống loài, trong lòng âm thầm nghĩ.
"Tiền bối, trong một lần ra ngoài, ta ngẫu nhiên xử lý một vị tà tu, sau đó tìm được một tấm lụa cổ quái từ trong tay hắn, nó tên là 《 Cực Nhạc Tâm Kinh 》. Chỉ cần mở nó ra là có thể nhìn thấy cảnh tượng mình và đồng tộc đang giao cấu ở bên trên, cảnh tượng kia luôn ở trong trạng thái động, mà mỗi lần mở ra, hoàn cảnh, nhân vật cũng như tư thế nhìn thấy lại không giống nhau."
"Nếu lúc nào đó, ngài cảm thấy nhàm chán, cũng có thể mở ra nhìn xem. Mặc dù Long Quy cái ở bên trong chỉ là thứ có thể nhìn mà không thể tới gần được, nhưng ít ra hai bên cũng có thể coi nhau như bạn tri kỷ một phen."
Hắn quyết định cho lão Long Quy lục phẩm này một chút rung động sung sướng nho nhỏ.
"Làm càn!" Lão Long Quy phẫn nộ đến mức vểnh đôi râu rồng trên cằm lên thật cao: "Ngươi định mượn thứ này để khảo nghiệm linh thú hộ tông lục phẩm hả?"
"Ta tuyệt đối sẽ không đi xem mấy thứ đồ chơi này, nhưng nghe ngươi nói, khẳng định loại tâm kinh gì gì kia chính là một vật tà dị, nước bên trong quá sâu, một tu sĩ Trúc Cơ như ngươi khó mà nắm chắc được, vẫn nên giao cho bản tọa sẽ thỏa đáng hơn." Long Quy dùng lời đanh thép nói.
"Là vãn bối sơ sót, đã lấy được vật tà dị bực này mà vẫn một mực lưu giữ đến tận hiện tại, lẽ ra nên sớm giao cho tiền bối ngài, để tiền bối hung hăng phê phán mới đúng!" Lục Huyền lập tức hiểu ý của đối phương, nhanh chóng lấy một tấm tơ lụa màu vàng nhạt từ trong túi trữ vật ra, lại dùng linh lực nâng nó lên, để thứ đồ kia chậm rãi bay tới trước mặt Long Quy.
Long Quy hài lòng gật đầu: "Đột nhiên ta nhớ ra hôm nay mình còn chưa tu luyện, tu hành nhất đạo, đường dài đằng đẵng, không thể lười biếng bỏ bê, ngươi tạm thời lui về đi."
"Được, vãn bối sẽ không làm chậm trễ chuyện tu hành của tiền bối ngài, xin được cáo lui trước." Lục Huyền nghe đàn biết nhã ý, lập tức nói.
Trên mặt một người một thú đều lộ ra một tia mỉm cười với hàm ý không rõ.
Sau khi dâng lên 《 Cực Nhạc Tâm Kinh 》 lấy được từ trong quầng sáng của Mê Tiên Đào, rõ ràng là số lần Lục Huyền nhìn thấy lão Long Quy ít đi hẳn.
Lần gặp gần đây nhất, dù với cường độ thân thể của linh thú lục phẩm như lão Long Quy, hắn cũng có thể nhìn ra đối phương đã có vài phần uể oải.
Theo như lời nó nói, gần đây nó vẫn luôn tìm hiểu phương thức tu hành một bộ công pháp, ngày đêm tiêu hao rất nhiều tinh lực nên mới xảy ra tình trạng thế này.
Tất nhiên Lục Huyền chỉ có thể lựa chọn cách tin tưởng, cũng khuyên một câu chân thành, thân thể lão Long Quy quan trọng hơn, không cần cố gắng đến mức ấy.
“Mỗi ngày đều xem 《 Cực Nhạc Tâm Kinh 》 như thế, đừng bảo là nó sẽ lĩnh ngộ ra một môn Âm Dương Song Tu Pháp nhé?” Trên đường trở về, trong lòng Lục Huyền thầm nghĩ.
Nghĩ tới cảnh tượng lão Long Quy một thân một mình lĩnh hội ra Âm Dương Song Tu chi đạo, Lục Huyền chỉ cảm thấy buồn cười. Thực ra hắn cũng không cảm thấy tiếc rẻ gì khi đưa《 Cực Nhạc Tâm Kinh 》 tứ phẩm cho lão Long Quy. Dù sao chẳng mấy chốc nhóm Mê Tiên Đào thứ hai cũng sẽ thành thục, đến lúc đó, lại mở quầng sáng là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận