Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 271: Lục Huyền Mời Khách!

Chương 271: Lục Huyền Mời Khách!
Từ ban đầu, hắn chỉ có gần nửa mẫu linh điền ở ngoại vi Lâm Dương phường thị, nhờ cố gắng không ngừng, hắn đã được sở hữu một gian tiểu viện chứa một mẫu linh điền, cùng với một cái ao linh tuyền nho nhỏ, về sau này, hắn lại được sở hữu một tòa động phủ bên trong Thiên Kiếm Tông.
Tuy diện tích linh điền không ngừng được mở rộng, nhưng số lượng linh thực quá nhiều nên luôn có vẻ chật chội đông đúc.
Bởi vậy, đây là lần đầu tiên, hắn có cảm giác gieo trồng linh điền trên diện tích rộng lớn là như thế nào.
Hắn thả con Thảo Khôi Lỗi đã đột phá đến nhị phẩm ra, nhẹ nhàng búng khối u cỏ màu xám trên cái đầu khổng lồ của nó rồi cười nói: "Sau này, nhiệm vụ của ngươi sẽ nặng nề hơn rất nhiều đấy, diện tích sơn phong rất lớn, địa hình phức tạp, đi dò xét một vòng cũng tốn không ít thời gian rồi. Làm tốt, ta sẽ thưởng cho ngươi linh thạch."
Thảo Khôi Lỗi ngơ ngác lắc lắc đầu, sau đó khua chân, di chuyển từng bước dài mảnh khảnh, bắt đầu làm quen với hoàn cảnh của sơn phong.
"Bảo vệ linh điền!"
Khi tập trung tâm thần, Lục Huyền lập tức cảm nhận được suy nghĩ duy nhất xuất hiện bên trong cái đầu khổng lồ của nó.
"Diện tích linh điền vốn có trên sơn phong không lớn lắm, muốn trồng càng nhiều linh thực hơn, nhất định phải tự mình khai khẩn linh điền." Trong lòng Lục Huyền nghĩ như vậy.
Hắn định bụng sẽ kiểm tra toàn bộ những cây linh thực vừa mới di dời qua một lượt, xác nhận trong quá trình di dời không gây ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của chúng, mới bắt đầu quá trình khai khẩn linh điền.
"Nhược điểm duy nhất của tòa sơn phong rộng lớn này chính là gieo trồng linh thực quá phân tán, đi lại sẽ mất nhiều thời gian hơn." Sau khi cẩn thận bồi dưỡng toàn bộ đám linh thực một lượt, Lục Huyền không khỏi cảm thán nói.
Nhưng hắn chỉ có thể tự mình làm, không thể mời tu sĩ đồng môn tới trợ giúp gieo trồng linh thực được, bởi nếu trong quá trình bồi dưỡng mà mức độ tham gia của hắn không đạt yêu cầu, thì rất có thể, hắn sẽ không nhận được quầng sáng phần thưởng.
"Không biết để cho linh thú hoặc khôi lỗi của mình tới giúp đỡ chăm sóc thì có ảnh hưởng gì đến kết quả hay không? Có lẽ chờ đến khi tu vi của ta đạt đến cảnh giới Kết Đan, ta có thể luyện chế một thứ gì đó giống như thân ngoại hóa thân, để nó tới giúp ta làm ruộng, nếu được như vậy đúng là không còn gì tốt hơn."
Hắn ôm theo một chút trí tưởng tượng xa xôi đi đến phía trước cái hồ nước nhỏ, rồi thả một nắm linh mễ xuống. Mấy con Linh Ngư béo khỏe lập tức bị linh mễ hấp dẫn, cả đám tranh nhau đớp mồi. Thông qua quá trình cho ăn đơn giản này, Lục Huyền đã biết được mọi thông tin chi tiết về chúng.
Chủng loại Linh Ngư, vốn là cá phổ thông, nhưng sau khi thả vào trong cái hồ nồng đậm linh khí này, chúng dần dần phát sinh biến hóa, cơ thể có vài kỳ dị, nhưng vẫn chưa nhập phẩm.
Đó chỉ là thông tin về mấy con Linh Ngư thôi, còn con ba ba đen to đùng dưới kia lại khác, Lục Huyền biết nó là linh thú nhất phẩm, trong cơ thể ẩn chứa linh lực dồi dào, cực kỳ bổ dưỡng.
"Cứ nuôi chúng nó trước đã, xem như nguyên liệu nấu ăn dự bị vậy." Chủng loại phổ thông, lại không có phần thưởng từ quầng sáng, Lục Huyền dứt khoát quyết định số phận tương lai của chúng luôn.
Trên sơn phong có một gian đình viện thanh nhã, bởi vì đã lâu không có tu sĩ dọn vào ở nên bầu không khí bên trong toát lên mùi vị ẩm mốc. Cũng may, mọi thứ vẫn được bảo trì nguyên vẹn, Lục Huyền chỉ cần sửa sang lại một chút, kiểm tra một lượt là có thể trực tiếp dọn vào.
Hắn chuẩn bị sơ sơ, dự định sẽ mời vài vị đồng môn quen thuộc đi đến nơi này, tổ chức một bữa tiệc nhỏ.
Danh sách khách mời bao gồm: Bách Lý Kiếm Thanh – người đã quen biết trước khi gia nhập tông môn, lại cực kỳ dễ nói chuyện, Từ Thiếu Trạch - hàng xóm động phủ trước, thường lịch luyện sinh tử tìm kiếm cơ duyên, Hoàng Nguyên – người quản lý tương đối quen thuộc ở Thiên Long hồ, Diêu Thanh – nữ tu từng đi ra ngoài xử lý sâu bệnh Thủy Trạch Linh Đào cùng hắn.
Nghĩ là làm, hắn lập tức xuất ra bốn tấm phù lục Truyền Tấn phù, giải thích lý do và thông báo cho bọn họ về vị trí hiện tại của động phủ.
Dưới tình huống bình thường, đệ tử Luyện Khí không được bước vào nội tông, nhưng có đệ tử nội môn tự mời thì khác, dù có ở lại trong này một khoảng thời gian ngắn cũng không thành vấn đề.
Ngày hôm sau, từ lúc sáng sớm, Lục Huyền đã nhận được một tấm Truyền Tấn phù, sau đó, hắn sử dụng minh bài thân phận, xuyên qua mấy toà trận pháp, đi tới vị trí chỉ định.
"Lục đại ca sư thúc!" Hắn vừa xuất hiện, Bách Lý Kiếm Thanh đã híp mắt chào đón, trên mặt kèm theo nụ cười đầy nhiệt tình, gã lập tức xông lại, vươn hai tay ra, làm động tác ôm ấp.
"Xưng hô quỷ gì thế?" Lục Huyền làm bộ chuẩn bị đá gã một cái.
"Cứ gọi như bình thường là được, nào gọi Lục đại ca đi!"
"Tuân mệnh, Lục bắp đùi, à không phải Lục đại ca!" Bách Lý Kiếm Thanh vội vã đáp, gã thực sự không ngờ Lục Huyền vốn bái nhập vào tông môn cùng một lúc với mình lại tiến bộ nhanh như vậy, đã trở thành một vị đệ tử nội môn rồi. Ở thời điểm hiện tại, thực lực và thân phận của hai người đã xuất hiện một khoảng cách rất lớn. Nhưng dựa trên sự hiểu biết về nhau giữa bọn họ, điều này vốn không làm ảnh hưởng đến thái độ của gã với Lục Huyền, mà ngược lại, càng chênh lệch, ý tưởng ôm chặt cái đùi này của gã càng được củng cố hơn.
"Kiếm Thanh, đệ đợi ở đây chờ một chút, ta còn mời mấy vị đồng môn quen biết khác nữa." Lục Huyền dặn dò.
Bách Lý Kiếm Thanh gật đầu, gã lập tức thu lại thái độ và hành vi của mình, lẳng lặng đứng đợi phía sau lưng Lục Huyền.
Cũng không lâu lắm, một thanh niên với vẻ mặt kiên nghị đã nhảy xuống từ trên lưng một con Linh hạc, người này chính là hàng xóm phía bên kia lưng chừng núi ở động phủ trước đó của Lục Huyền, Từ Thiếu Trạch.
"Lục sư thúc, chúc mừng ngài tấn chức Trúc Cơ kỳ!" Từ phía xa xa, Từ Thiếu Trạch đã mang theo nụ cười nóng bỏng trên mặt, cao giọng nói.
"Đa tạ Từ đạo hữu." Lục Huyền nghĩ đến giao tình giữa hai người, cũng không xưng hô sư điệt, mà đứng dậy nghênh đón.
Hai người hỏi han vài câu rồi rơi vào yên tĩnh.
Từ Thiếu Trạch đứng phía sau Lục Huyền, nhìn bóng dáng cao lớn của hắn mà trong đáy mắt hiện lên một tia ước ao mịt mờ. Gã vốn có xuất thân tán tu, bởi vì tranh giành chút cơ duyên mà hay ra vào nơi hiểm cảnh, đánh nhau sống chết với các loại tà ma yêu thú. Khi kết bạn với Lục Huyền, sau khi có chút hiểu biết về đối phương, gã chỉ coi Lục Huyền là một vị đồng môn ham mê linh thực nhưng không giỏi chiến đấu mà thôi. Ai ngờ Lục Huyền lại âm thầm đột phá đến cảnh giới Trúc Cơ rồi?
Nói thật, khi nhận được tin này, trong lòng Từ Thiếu Trạch vô cùng rung động, phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.
Nghĩ đến đây, gã lại âm thầm điều chỉnh hơi thở, trực tiếp gạt đi những tạp niệm trong đầu, vẫn tiếp kiên định trên con đường mình đang đi.
Trong khi chờ đợi, Diêu Thanh và Hoàng Nguyên cũng lần lượt chạy tới, nhưng sự xuất hiện của bọn họ lại làm Lục Huyền cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, bởi vì, phía sau lưng mỗi người đều có một vị tu sĩ Trúc Cơ đi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận