Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 970: Giọt Tỉnh Huyết!

Chương 970: Giọt Tỉnh Huyết!Chương 970: Giọt Tỉnh Huyết!
“Làm màu à? Thôi ngươi cứ ở đây mà làm màu tiếp đi.” Lục Huyền mặt không đổi sắc nhìn ấu thú Lôi Long Hồng đang dùng Lôi Bạo Liên để khoe khoang, trong lòng thầm bật cười.
Số Lôi Bạo Liên này hắn giao cho ấu thú trước khi tiền vào Lôi Hải, mục đích là gia tăng thể diện cho nó khi trở lại chốn cũ, chứng minh bản thân ở bên ngoài lăn lộn cũng không tệ ở trước mặt đồng loại trước kia từng khinh thường mình. Hiệu quả rất rõ ràng.
Cảm nhận được Lôi Bạo Liên tỏa ra khí tức lôi linh tinh thuần, không ít Lôi Hống Thú bị kéo tới, đôi mắt. chúng trợn tròn, nhìn hạt sen trắng bạc trong móng vuốt âu thú với vẻ cực kỳ hâm mộ.
“Khụ khụ.” Lục Huyền ho nhẹ một tiếng, ấu thú lập tức hiểu được ý tứ của hắn rồi nhanh chóng cất kỹ hạt sen màu trắng bạc đi, sau đó lại dân Lục Huyền đi dạo trong lãnh địa của Lôi Hồng Thú.
Đúng lúc này, một tiếng sấm rền vang lên, Lục Huyền nhìn theo phương hướng tiêng sâm truyền lại, chỉ thây con Thanh Giác Lôi Hủy như một ngọn núi nhỏ kia đang đi từ phía xa tới. Một bước của nó đã vượt qua mầy chục trượng, chỉ chớp mắt là tới trước mặt hắn.
“Lục tiểu hữu, lại tới thăm lão già này đấy à?” Con yêu thú đã đi gần hết cuộc đời nhẹ giọng hỏi, môi một chữ rơi vào trong tai Lục Huyền lại tương đương với từng tiềng sâm nổ vang.
“Vâng, lâu rồi không gặp tiển bối nên có chút nhớ mong. Vừa vặn ta cũng phải tới Lôi Hải thu thập một ít linh lôi nên dứt khoát tới đây thăm hỏi tiền bối luôn. Lần này, ta còn cố ý mang đến một bình linh tửu do chính tay ta chưng cât cho tiền bối nếm thử đây.” Lục Huyền cười nói với Thanh Giác Lôi Hủy thất phẩm, sau đó lấy một bình Viên Ma Tửu từ túi trữ vật ra, đưa đến trước mặt nó.
“Ngươi có lòng rồi." Thanh giác Lôi Hủy chậm rãi nói, Viên MaTửu trong bầu rượu như một dòng suối nhỏ, tự động chảy vào miệng nó. “Ø ~” Dưới sự kích thích của độ rượu nồng đậm, nó không nhịn được khẽ ợ một hơi, một luồng lôi khí màu trằng bạc như mũi tên nhọn phun ra, xuyên thủng một ngọn núi ở đẳng xa.
Lục Huyền âm thầm líu lưỡi, không khỏi cảm khái vì sự cường đại của yêu thú thất phẩm.
“Mùi vị không tệ, lần sau lại mang tới một ít đi." Thanh Giác Lôi Hủy khẽ cười nói.
“Được, tiển bối.” Lục Huyển sảng khoái nhận lời.
Hắn đã lấy được lôi dịch màu xanh thâm cùng với rất nhiều Lôi Tử Tỉnh và gôc Phi Lôi Chi lục phẩm kia từ. chô Thanh Giác Lôi Hủy, nhận miên phí nhiều đến mức hãn cũng thây hơi xầu hổ, hiện giờ đôi phương chỉ yêu cầu một Ít Viên Ma Tửu thôi, _ đúng là hoàn toàn không thành vần để.
“Tiện thì để vãn bối dọn dẹp Lôi Tử Tỉnh mới mọc cho tiền bối nhé?” Lục Huyền to gan hỏi Thanh Giác Lôi Hủy.
“Lên đây đi, trước kia không dọn dẹp còn tốt, sau khi được ngươi dọn cho mãy lần, ta cũng cảm thầy nhẹ nhõm hơn."
Lôi Tử Tinh là một loại vật chất đặc thù ngưng kết từ lôi khí tản ra trong cơ thể Thanh Giác Lôi Hủy và thân thể lão hóa của chính nó, thứ này vốn hòa làm một với thân thể của con yêu thú này. Dù nó không ảnh hưởng đến thực lực và hành động của Thanh Giác Lôi Hủy, nhưng sau khi được Lục Huyền dọn dẹp giúp mấy lần, lão yêu thú đã có chút say mê với loại trải nghiệm đặc biệt này rồi.
“Được, vãn bối xin đắc tội.” Lục Huyền lập tức tung người nhảy lên, hạ xuông lưng Thanh Giác Lôi Hủy, lại dùng linh thức cẩn thận kiểm tra Lôi Tử Tỉnh đã kết hợp chặt chẽ với huyêt nhục trên người nó.
“Ta đã trông thấy con ấu thú dị chủng kia rồi, tính cách đã cởi mở hơn trước rất nhiều, thực lực cũng mạnh hơn dự đoán của ta, có thể _ thây được ngươi đã chăm sóc nó rât tốt.” Trong lúc dọn dẹp, Thanh Giác Lôi Hủy trầm giọng nói với Lục Huyền.
“Đó là bổn phận của vãn bối, ấu thú Lôi Long Hồng ở trong động phủ của ta rât ngoan ngoãn đáng yêu, văn bối và các linh thú khác đều yêu mến nó." Trong đầu Lục Huyền hiện lên tình cảnh âu thú bón hạt Lôi Bạo Liên cho chim mập làm nổ tung con chim thành đen sì, sau đó nghĩ một đẳng nói một nẻo.
“Vậy ta yên tâm rồi." Thanh giác Lôi Hủy khẽ thở dài một tiếng, thanh âm như lôi đình cuổn cuộn, kéo dài mãi không tan.
Lục Huyền cảm nhận được rất nhiều điều từ bên trong thanh âm của nó, nhưng cũng chỉ biết trầm mặc không nói rồi cẩn thận dọn dẹp Lôi Tử Tỉnh vừa xuất hiện trên người lão yêu thú.
“So với lần trước thì gần đây số lượng Lôi Tử Tỉnh đã xuất hiện nhiều hơn một chút rồi, có vẻ như xu thể già yếu của Thanh Giác Lôi Hủy lại càng thêm nghiêm trọng." Hắn thầm so sánh sự khác biệt giữa hai lần dọn dẹp Lôi Tử Tỉnh gần đây, trong lòng không khỏi cảm khái. “Tiền bối, Lôi Tử Tỉnh trong thân thể ngài đã được dọn dẹp sạch sẽ." Dọn dẹp xong, Lục Huyền tiện tay thu hơn trăm cân Lôi Tử Tỉnh trên mặt đất vào túi trữ vật của mình rồi mở miệng nói với thái độ cực kỳ kính cẩn.
Vất vả cho Lục tiểu hữu rồi." Thanh Giác Lôi Hủy gật đầu với nét mặt hiền hòa.
“Ta có một món quà nhỏ muốn tặng cho con Lôi Long Hồng đi theo ngươi." Vừa dứt lời, trong thân thể như ngọn núi nhỏ của nó đã tuôn ra từng tia lôi quang màu xanh biễc, sau đó một giọt huyêt dịch mang theo hai màu xanh đỏ chậm rãi bay ra từ trong miệng của nó.
“Đây là một giọt tỉnh huyết trong cơ thề ta, ân chứa một chút sức mạnh của Lôi Hủy thời Thượng cổ, cho Lôi Long Hống sử dụng có thể giúp tỉnh luyện lực lượng huyết mạch trong cơ thể, đây nhanh tốc độ phát triển của nó."
“Sao lại làm thế được? Với trạng thái của tiền bối hiện giờ, nếu lại phân ra tỉnh huyết chỉ khiển tình trạng này càng thêm nghiêm trọng, là họa vô đơn chí đó.” Lục Huyền nhìn vẻ mặt già nua của Thanh Giác Lôi Hủy, vội vàng xua tay từ chối. Ta đã lấy ra rồi, lẽ nào ngươi không nhận?” Thanh âm của Thanh Giác Lôi Hủy chợt cao thêm vài phần, như sét đánh giữa trời quang, nồ đền mức hai tai Lục Huyền cũng thây đau nhức.
“Yên tâm đi, chuyện này không ảnh hưởng quá lớn tới ta đâu. Sở dĩ ta muốn tặng cho Lôi Long Hồng chỉ vì coi trọng thành tựu tương lai của nó, nên tặng trước một phần nhân tình mà thôi.” Con cự thú màu xanh nhạt chậm rãi nói.
“Vậy văn bối xin thay mặt Lôi Long Hồng nhận món quà quý giá này từ tiền bối.” Thấy thái độ của Thanh Giác Lôi Hủy vô cùng kiên định, Lục Huyền vội vàng bày tỏ lòng cảm kích, còn không quên kêu gọi Lôi _ Long Hồng tới, để nó cảm tạ lão tổ tông một tiêng.
“Thọ nguyên của ta không còn nhiều, một khi đại nạn tới, điểu duy nhất ta không yên lòng chính là tộc đàn Lôi Hồng Thú này. Không có ta trần thủ lãnh địa, khăng định là sau này bọn chúng sẽ gặp phải vô vàn nguy cơ, tặng cho Lôi Long Hồng một giọt tỉnh huyết cũng vì kết một mồi thiện duyên. Chờ tới ngày sau nều tộc đàn xuât hiện nguy cơ diệt tộc, mong Lục tiểu hữu và Lôi Long Hống có thể tới hỗ trợ giải quyết một tay.” Thanh Giác Lôi Hủy chậm rãi nói.
Phải biết răng trong tộc đàn Lôi Hồng Thú, có không dưới mười con yêu thú dị chủng như Lôi Long Hồng, nhưng chỉ có mình Lôi Long Hồng có duyên nhận được tỉnh huyêt trong cơ thể Thanh Giác Lôi Hủy thôi. Thay vì nói là Thanh Giác Lôi Hủy coi trọng tương lai của Lôi Long Hồng, chăng bằng nói là nó coi trọng Lục Huyền sẽ đúng hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận