Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 827: Xảy Ra Chuyện Khác Thường, Tất Có Vấn Đề Bên Trong!

Chương 827: Xảy Ra Chuyện Khác Thường, Tất Có Vấn Đề Bên Trong!
Hôm nay, vào thời điểm Lục Huyền đang đùa nghịch với con chim mập trong sân nhà mình, bỗng nhiên bên ngoài động phủ lại truyền đến một giọng nói trầm thấp: "Đạo hữu có ở trong động phủ không? Chúng ta là tu sĩ tuần tra Thiên Tinh Động, gần đây Lôi Hỏa Tinh Động không thái bình cho nên chúng ta cần tới mỗi một tòa động phủ xem xét một phen."
Lục Huyền nghe vậy, vội vàng đi ra ngoài nghênh đón, vừa từ bên trong động phủ đi ra, hắn đã nhìn thấy bốn tu sĩ đang lẳng lặng đứng bên ngoài trận pháp.
Ba người khác mặc áo giáp đúng theo tiêu chuẩn, phía trên có vẽ rất nhiều phù văn chi chít rậm rạp, vừa nhìn cũng biết đây không phải phàm phẩm., trong khi người cầm đầu lại là một thanh niên mặc trường sam màu đen, khí chất vững vàng ổn trọng. Lục Huyền dùng linh thức thoáng đảo qua một cái, đã lập tức phát hiện thanh niên này có tu vi Kết Đan sơ kỳ.
"Lục đạo hữu đúng không? Tại hạ Thẩm Minh Thành, phụng mệnh Tinh Chủ, dẫn ba vị đạo hữu đi tuần tra tại Lôi Hỏa Tinh Động này. Kính xin Lục đạo hữu tạo điều kiện để tại hạ tiến vào kiểm tra một chút, tránh để cho tà ma hoặc là tà tu xâm nhập vào động phủ, làm ô nhiễm nhục thân mà đạo hữu còn không hay biết." Thanh niên trầm ổn kia chậm rãi nói, mặc dù giọng điệu khá khách khí, nhưng lại có một chút cứng rắn, không cho phép nghi ngờ.
Vừa thấy Lục Huyền gật đầu đồng ý, trong tay người này đã xuất hiện một tấm cổ kính với vẻ ngoài cực kỳ tối tăm mờ mịt. Trong cổ kính bắn ra một tia sáng màu xám, nó quấn quanh thân thể Lục Huyền, sau đó lập tức lui về trong kính.
"Không có bất cứ điểm dị thường gì." Thẩm Minh Thành nói với Lục Huyền.
"Không biết Lục đạo hữu có đồng ý để chúng ta đi vào động phủ của ngươi kiểm tra một lần hay không?"
Tuy vừa rồi không kiểm tra ra bất cứ khí tức tà ma dị thường nào ở trên người Lục Huyền, nhưng để ổn thỏa, mấy vị tu sĩ tuần tra Thiên Tinh Động này vẫn muốn cẩn thận điều tra một lần.
"Thứ cho tại hạ không thể đồng ý được." Lục Huyền dùng giọng nói kiên định nói.
"Trong động phủ có liên quan đến một số bí ẩn của tại hạ, lại cộng thêm tại hạ cực kỳ không thích bị người nhìn trộm cuộc sống sinh hoạt của mình, cho nên kính xin tiền bối thứ lỗi. Nơi này có mấy bình Ngọc Tẩy Linh Lộ, coi như một chút bồi dưỡng ta muốn dành tặng cho tiền bối cùng với mấy vị đạo hữu đã vất vả tận chức tận trách, đi tuần tra mỗi ngày. Loại linh nhưỡng này có hương vị không tệ, Tề Vô Hành Tinh Sứ sau khi nếm thử cũng khen không dứt miệng."
Lục Huyền đưa Ngọc Tẩy Linh Lộ đến trước mặt mấy người, rồi vô cùng tự nhiên lấy Tề Vô Hành ra làm lá chắn.
Đúng là bên trong động phủ của hắn có quá nhiều loại linh thực cấp cao, cùng với những loại linh thực tà dị không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nếu bị người phát hiện chỉ sợ sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt.
"Lục đạo hữu có quen biết Tề sư huynh sao?" Quả nhiên, khi nghe được lời này của Lục Huyền, lực chú ý của thanh niên tu sĩ trầm ổn kia đã hoàn toàn bị cái tên Tề Vô Hành này hấp dẫn.
"Chưa nói tới quen thuộc, chỉ là lúc trước ta từng trợ giúp Tề Vô Hành tiền bối giải quyết vấn đề trên người một con linh thú mà thôi." Lục Huyền khẽ cười nói.
"Thì ra vị linh thực sư đã chữa khỏi vấn đề cho linh thú Lôi Dực Điểu của Tề sư huynh chính là Lục đạo hữu." Thanh niên trầm ổn thoáng giật mình hiểu ra. Ngay sau đó, ánh mắt gã nhìn về phía Lục Huyền đã lập tức có thêm vài phần thân thiết.
Gã cũng có nghe nói đến tình huống của con linh thú đang được Tề Vô Hành nuôi dưỡng kia, cũng biết nan đề đã quấy nhiễu vị Tinh Sứ của Lôi Hỏa Tinh Động hồi lâu này đã bị người ta giải quyết, chỉ không rõ cụ thể là ai thôi. Không ngờ lại gặp được chính chủ ở đây.
Tu vi của Tề Vô Hành cao hơn gã một tiểu cảnh giới, thân phận cũng tôn quý hơn rất nhiều, mà Lục Huyền có thể trợ giúp một vị Tinh Sứ Kết Đan trung kỳ như vậy, đương nhiên cũng được gã coi trọng hơn vài phần.
"Con linh thú kia làm bạn với sư huynh đã nhiều năm, tình cảm rất sâu đậm, Lục đạo hữu có thể giải quyết một phen phiền toái kia thay sư huynh, thực sự khiến tại hạ bội phục."
"May mắn, may mắn mà thôi." Lục Huyền khiêm tốn nói.
"Vậy đa tạ Lục đạo hữu đã tặng cho linh nhưỡng, Thẩm mỗ mang về phải tận tình thưởng thức một phen." Thẩm Minh Thành cười nói.
Sau khi tiếp nhận Ngọc Tẩy Linh Lộ Lục Huyền tặng, lại từ trong miệng Lục Huyền biết được hắn có quan hệ không tầm thường với vị Tinh Sứ Tề Vô Hành kia, thanh niên trầm ổn này cũng không còn suy nghĩ muốn tiến vào động phủ của hắn kiểm tra nữa.
"Nếu Lục đạo hữu phát hiện ra điều gì khác thường, có thể cầu cứu Thẩm mỗ bất cứ lúc nào, đoạn thời gian gần đây ta đều sẽ tuần tra ở khu vực này." Trước khi rời khỏi, gã còn để lại cho Lục Huyền một tấm phù lục đưa tin.
Lục Huyền vội vàng nhận lấy rồi không ngừng tỏ vẻ cảm kích đối phương, sau đó mới đưa mắt nhìn theo bóng dáng Thẩm Minh Thành cùng với ba gã hộ vệ của Thiên Tinh Động rời đi.
Chờ tới khi bóng dáng của bốn người bọn họ hoàn toàn biến mất, hắn mới trở lại bên trong động phủ.
"Cũng may ta không để cho mấy người bọn họ tiến vào kiểm tra, bằng không để mấy người này phát hiện ra bên trong động phủ có nhiều linh thực cao giai như vậy, thậm chí là những loại linh thực tà dị kia, khẳng định là khó mà giải quyết êm xuôi được. Thậm chí còn có khả năng những người này thấy tiền nổi lòng tham. Dù sao thì giá trị của những loại linh thực kia cũng quá là lớn. Mà mặt khác, ở trong mắt của những tu sĩ bên ngoài, thực lực của linh thực sư đa phần đều là tồn tại yếu kém trong nhóm tu sĩ cùng giai, khiến cho xác suất tham niệm bị gợi lên trong lòng bọn họ cũng sẽ lớn hơn bình thường một chút." Lục Huyền âm thầm cảm khái nói.
Vừa rồi nguy hiểm thật, cũng may hắn đã lấy một chút lợi lộc nhỏ ra hối lộ mấy người bọn họ trước, sau đó lại kéo lá cờ Tinh Sứ Tề Vô Hành ra làm bình phong cho mình, nhờ đó mới vượt qua được chuyện tu sĩ tuần tra tiến vào động phủ dò xét.

"Hình như đây không phải lần đầu tiên tên tu sĩ nhỏ gầy vừa rồi xuất hiện ở gần động phủ của ta." Lục Huyền nhìn thoáng qua con mắt màu xám trắng vừa nổi lên trong lòng bàn tay mình, khẽ nhíu mày nói.
Đã mười ngày kể từ khi gặp mặt Thẩm Minh Thành đi tới tuần tra, trong khoảng thời gian này, Lục Huyền vẫn luôn đặt Hư Không Yểm Mục ở bên ngoài động phủ, thỉnh thoảng sẽ thông qua tầm nhìn do nó chia sẻ để giám thị động tĩnh xung quanh động phủ của mình.
Và trong ấn tượng của hắn, đây đã không phải lần đầu tiên vị tu sĩ thấp bé vừa đi qua không bao lâu kia, xuất hiện ở bên ngoài động phủ của mình, mà mỗi lần như vậy đối phương đều từ một vị trí nào đó ở cách xa khu vực này vài dặm, trực tiếp đi ngang qua động phủ của hắn.
"Xảy ra chuyện khác thường tất có vấn đề bên trong."
"Chẳng lẽ đối phương đã lần theo manh mối gì đó mà tìm tới tận nơi này?"
"Chỉ có điều lần này hắn dẫm phải gốc rạ cứng rồi, hẳn là đối phương không thể ngờ được, một linh thực sư như ta lại sở hữu một món bảo vật điều tra cực phẩm như Hư Không Yểm Mục." Khóe miệng Lục Huyền cong lên, xuất hiện một tia cười lạnh, trong lòng âm thầm nghĩ: "Đối phương nhìn trộm ta, lại không biết nhất cử nhất động của mình đều bị ta trông thấy rõ ràng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận