Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1320: Nguyên Anh Chân Quân Xin...

Chương 1320: Nguyên Anh Chân Quân Xin...Chương 1320: Nguyên Anh Chân Quân Xin...
"Lục mỗ chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua nơi đầy, nghe nói linh triều bộc phát nên tới tham gia náo nhiệt, không ngờ lại gặp phải nhiều thị phi như vậy." Lục Huyền thuận miệng nói.
"Chung quy lại là có người hơi đỏ mắt ghen ty mà thôi." "À đúng rồi, Lục đạo hữu, Thái Xu trưởng lão của bổn tông cũng tới, ngài đang ở chỗ tông môn chúng ta. Ngài cùng với Hoàn Chân tiền bối của quý tông có giao tình không cạn, đạo hữu có muốn đi qua chào hỏi ngài một tiếng hay không?" Từ Vị Cạn lại cười hỏi. "Được, làm phiền Từ đạo hữu dẫn ta tới bái kiến Thái Xu tiên bối một phen." Lục Huyền nghe vậy, cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Sau đó, ở trong ánh mắt phức tạp của đám đông xung quanh, hai người Lục Huyền bay tới khu vực đất bồi trung tâm nhất, không đến nửa khắc sau đã tiến vào doanh địa của Thái Nhất Đạo Tông. "Thái Xu sư bá, các vị sư thúc, vị này chính là Lục Huyền Lục đạo hữu, hắn chính là đệ tử nội môn do Kiếm Chủ Động Huyền Kiếm Tông tự mình thu nhận." Từ Vị Cánh lại dẫn Lục Huyền đi tới phía trước mấy vị Nguyên Anh Chân Quân của môn phái mình. Người cầm đầu là một lão giả tóc bạc mặt hồng hào, ánh mắt thâm thúy như tinh không, khí tức như vực sâu như biển rộng, lại có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ. Phía sau lưng lão còn có năm vị tu sĩ Nguyên Anh, bốn tiần kỳ, một trung kỳ.
Vừa nghe được lời nói của Từ Vị Cánh, trên mặt ai nấy đầu hiện lên vẻ tươi cười.
"Vãn bối Động Huyền Kiếm Tông Lục Huyền, bái kiến Thái Xu tiền bối, các vị tiền bối." Lục Huyền kính cẩn thi lễ. "Hóa ra là đệ tử của Hoàn Chân đạo hữu, sư tôn ngươi gần đây có khỏe không?" Lão giả tóc bạc mỉm cười hỏi. "Nhờ tiền bối nhớ thương, sư tôn vãn bối đều ổn cả." Lục Huyền được Hoàn Chân Kiếm Chủ thu vào Kiếm Phong, mặc dù không có danh xưng sư đồ, nhưng cũng có thể xưng là nửa sư tôn, cho nên cũng không cố ý làm rõ mối quan hệ giữa mình với Hoàn Chân Kiếm Chủ.
"Nghe Vị Cánh nói, ngươi cùng với Ôn Thanh Sơn của Tĩnh Hải Môn bên kia có chút xung đột, có muốn ta ra mặt giúp ngươi giải quyết hay không?"
"Đa tạ Thái Xu tiền bối đã quan tâm, đây chỉ là một chút hiểu lầm, không thành vấn đề." Lục Huyền tràn đầy tự tin nói.
Nếu đã bộc lộ thân phận đệ tử Kiếm Tông của mình thì cũng không cần lo lắng thêm nữa, đối phương chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh của Tĩnh Hải môn mà thôi.
Hiện giờ vị Ôn Thanh Sơn kia còn đang lo lắng cho tính mạng của mình hơn bất cứ người nào đang có mặt ở đây đấy. Dù sao, hai người bọn họ cũng trực tiếp kết thù kết oán ở trước mắt bao người, nếu sau đó, Lục Huyền xảy ra bất cứ vấn đề gì, thì đương nhiên là Động Huyền Kiếm Tông sẽ không dễ dàng buông tha cho toàn bộ đám người của Tĩnh Hải Môn từ trên xuống dưới.
"Được." Lão giả tóc bạc khẽ gật đầu nói.
Nhưng đúng vào lúc này, bên ngoài chợt vang lên một giọng nói già nua: "Thái Xu đạo hữu, tại hạ Ôn Thanh Sơn, muốn tới gặp vị Lục tiểu hữu của Động Huyền Kiếm Tông kia."
Vừa dứt lời, hai tu sĩ đã tiến vào khu vực của Thái Nhất Đạo Tông. Người cầm đầu có thân hình cao lớn, long hành hổ bộ, khí chất không giận tự uy. Đằng sau còn có một tu sĩ trung niên, cảnh giới Kết Đan viên mãn.
"Văn bối Lục Huyền, bái kiến Ôn tiền bối." Dù sao đối phương cũng là tu sĩ Nguyên Anh, lại chủ động đến tìm mình, Lục Huyền cũng không ngại biểu hiện ra thái độ khiêm nhường cung kính một chút.
"Lục tiểu hữu quả nhiên tuấn tú lịch sự, nhần trung long phượng." Ôn Thanh Sơn mỉm cười nói.
"Tiền bối quá khen." Lục Huyền lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, trực tiếp đóng vai một tên vẫn bối cực kỳ thuần thục.
"Trước đó, Lục tiểu hữu câu được Ly Hổ Ngư, Ôn mỗ vì tò mò nên bảo tên môn hạ đệ tử của mình tới hỏi thăm một chút, không ngờ đệ tử không hiểu chuyện, lại tỏ thái độ cứng rắn hơn bình thường, khiến Lục tiểu hữu không vui, lần này ta cố ý tới đây để nói một tiếng xin lỗi với tiểu hữu." Ôn Thanh Sơn dùng giọng điệu ôn hòa nói. "Không có gì, không có gì, tại hạ chỉ đơn thuần là tản mạn quen rồi, bởi vậy mới có chút mâu thuẫn đối với cách mời như vậy của Thạch đạo hữu." Lục Huyền vừa cười vừa nói. Nếu vị Nguyên Anh Chân Quân này đã cho hắn một bậc thang thì hắn sẽ tự nhiên thuận theo mà bước xuống. "Được, không hổ là đệ tử Kiếm Tông, lòng dạ bao dung hào phóng, những đệ tử Tĩnh Hải môn kia còn phải học tập đạo hữu nhiều hơn mới đúng." Ôn Thanh Sơn cười tủm tỉm nói.
"Nơi này có hai mươi viên linh thạch thượng phẩm, lần đầu gặp mặt, ta muốn đưa cho Lục tiểu hữu làm lễ vật."
Tu sĩ phía sau lão giả lập tức lấy ra hai mươi viên linh thạch tỏa ra linh quang chói loà, thể tích lớn hơn linh thạch trung phẩm khá nhiều, toàn thân lấp lánh, linh khí cực kỳ nồng đậm.
"Linh thạch thượng phẩm." Trong lòng Lục Huyền âm thầm cảm khái.
Phải biết rằng, một viên linh thạch thượng phẩm tương đương với một trăm viên linh thạch trung phẩm, cũng tức là một vạn viên linh thạch hạ phẩm, nhưng ở Tu Hành giới, thứ này lại cực kỳ hiếm thấy, khiến cho giá trị của hai mươi viên linh thạch thượng phẩm này đã cao hơn hai mươi vạn linh thạch hạ phẩm bình thường, đối với một tu sĩ Kết Đan đây đã một khoản tài phú tương đối khá khẩm rồi. "Cái này quá quý giá, vãn bối thực sự không dám nhận." Lục Huyền vội vàng xua tay nói.
"Trưởng bối ban thưởng, không thể từ chối. Thật ra chút linh thạch ấy này hoàn toàn không tính là gì đối với một vị đệ tử Động Huyền Kiếm Tông như tiểu hữu." Ôn Thanh Sơn cười nói, hai mươi viên linh thạch thượng phẩm kia lập tức bay đến trước người Lục Huyền.
"Vậy vãn bối xin đa tạ Ôn tiền bối." Lục Huyền chối từ không được, chỉ đành phải chấp nhận.
"Được!" Ôn Thanh Sơn vỗ tay Cười to.
"Bởi vì cái gọi là không đánh nhau thì không quen biết, sau ngày hôm nay, tiểu hữu chính là bằng hữu của toàn bộ đệ tử trên dưới Tĩnh Hải môn ta, nếu có thời gian rảnh rỗi, hoan nghênh đi tới Tĩnh Hải môn làm khách." Lão lại ôn hòa nói.
"Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ tới bái phỏng tiền bối, thỉnh giáo tiền bối và các vị đạo hữu Tĩnh Hải môn khác về dị thuật thả câu." Lục Huyền khách khí nói. Ôn Thanh Sơn nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu, lại động viên Lục Huyền thêm vài câu, sau đó dẫn tên tu sĩ Tĩnh Hải môn kia rời đi. Lục Huyền vừa động tâm niệm, hai mươi viên linh thạch thượng phẩm trước người đã trực tiếp biến mất không thấy gì nữa. "Thành ý của Tĩnh Hải môn này không tệ." Hắn nói thầm một câu ở trong lòng.
Sau khi ngẫu nhiên biết được thân phận đệ tử Động Huyền Kiếm Tông của hắn, Nguyên Anh Chân Quân của Tĩnh Hải môn bên kia đã tự mình tới cửa xin lỗi, còn chủ động đưa ra hai mươi viên linh thạch thượng phẩm, có thể nói là tràn đầy thành ý.
Dưới tình hình như thế, một chút không vui trong lòng Lục Huyền cũng tự nhiên tan thành mây khói rồi. Hồi phong ba nho nhỏ này cũng làm hắn có thêm một chút nhận thức mới mẻ về thân phận đệ tử Kiếm Tông của mình.
Chỉ đơn thuần là danh hào đệ tử Động Huyền Kiếm Tông đã có thể khiến một vị Nguyên Anh Chân Quân phải hạ mình tới xin lỗi, đồng thời nó cũng khiến hắn nhận được lời mời nhiệt tình của một vị cự phách tại Tu Hành giới là Thái Nhất Đạo Tông, mà ngay cả Thái Xu Chân Quân cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ cũng tỏ thái độ coi trọng hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận