Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 405: Ai Ngờ Vị Sư Thúc Này Không Yêu Mỹ Nhân, Chỉ Yêu Làm Ruộng...

Chương 405: Ai Ngờ Vị Sư Thúc Này Không Yêu Mỹ Nhân, Chỉ Yêu Làm Ruộng...
"Hai người các ngươi nghe Lục sư thúc nói chưa? Mau để cái hộp kia xuống, rồi tạm thời lui ra sau đi."
Hai thiếu nữ nhẹ nhàng đặt chiếc hộp gỗ xuống rồi từ từ bước ra khỏi phòng.
"Trong hộp đều là một ít đặc sản của Không Minh Đảo, có trứng cá do Không Minh linh ngư sinh ra, đã được xử lý bằng phương pháp đặc biệt, không chỉ có hương vị thơm ngon còn có tác dụng tương tự như Uẩn Linh Đan, có thể tăng cường một chút linh lực cho tu sĩ." Tống Dục mở hộp gỗ ra, mặt ngoài cùng được phủ một tầng trứng cá khô quắt màu trắng sữa, lớn bằng đầu ngón tay, tràn ngập linh lực nhàn nhạt.
Ánh mắt Lục Huyền ngưng tụ lại, thông qua linh thức, hắn nhanh chóng cảm nhận được phía dưới tầng trứng cá này còn có một điều bí ẩn khác, bởi vì ngoài trừ tầng trứng cả nông cạn ở phía trên, bên dưới rõ ràng là linh thạch!
Khóe miệng hắn không khỏi lộ ra nụ cười mỉm.
"Đặc sản của Tống đảo chủ, ta xin nhận. Không biết nên xưng hô với vị tiểu đạo hữu này như thế nào?" Hắn đã đại khái đoán được mục đích Tống Dục dẫn thiếu niên thanh tú này tới đây rồi, nên chủ động hỏi.
"Đây là Tống Vân, tên nhi tử không nên thân của ta. Thiên phú của nó cũng gọi là tạm được, chừng mười lăm, mười sáu tuổi đã đạt đến tu vi Luyện Khí tầng năm. Tống Vân, còn không mau bái kiến Lục tiền bối."
"Lục tiền bối." Thiếu niên thanh tú lập tức cung kính chào hỏi.
"Không tệ." Lục Huyền khen ngợi, khi ở độ tuổi của thiếu niên này, hắn cũng chỉ là một tiểu tán tu Luyện Khí tầng hai mà thôi. Đúng là trong đám thiếu niên cùng thế hệ, thiếu niên này cũng có thiên phú không tệ rồi.
"Tuổi còn trẻ đã có tu vi Luyện Khí trung cấp, có hy vọng không nhỏ bái nhập vào tông môn. Như vậy đi, về sau nếu rảnh rỗi, ta sẽ chỉ điểm cho ngươi một chút, tránh được một chút đường rẽ cho ngươi." Lục Huyền điềm đạm nói.
Hắn có thể đi đến ngày hôm nay, mặc dù phần thưởng từ quầng sáng chiếm công lao tuyệt đối, nhưng nói gì thì nói hắn cũng tu hành công pháp thượng phẩm 《 Đại Ngũ Hành Công 》, lại có nghiên cứu sâu về kiếm đạo, cộng thêm quá trình bồi dưỡng Kiếm Thảo đã hấp thu nhiều gói kinh nghiệm kiếm ý, có thể nói, chuyện chỉ điểm cho tu sĩ Luyện Khí trung cấp tuyệt đối không thành vấn đề.
"Còn không mau tạ ơn Lục sư thúc!" Tống Dục cười cười, lập tức đá một cước vào ngươi Tống Vân đang đứng đơ ra tại chỗ.
Lần này, lão dẫn theo hai thị nữ và rất nhiều linh thạch đến đây, ngoại trừ lấy lòng Lục Huyền, cũng ôm theo một chút ý tưởng riêng tư, hy vọng Lục Huyền có thể thoáng chỉ điểm Tống Vân một phen, không ngờ Lục Huyền lại chủ động đề nghị, khiến lão cảm thấy tiêu khoản linh thạch này là đúng chỗ rồi.
Tu sĩ Trúc Cơ một kèm một, có lời hơn rất nhiều so với chuyện giảng dạy quy mô lớn của những tiểu môn tiểu phái trên hòn đảo. Nếu giành được một cơ hội như vậy, dù tiêu nhiều linh thạch hơn nữa cũng không sao.
"Đúng rồi Tống đảo chủ, không biết trên đảo có nơi nào linh khí tương đối dồi dào, thổ nhưỡng cũng đầy đủ màu mỡ hay không? Ta cần một nơi để gieo trồng linh thực."
"..."
"Tìm chỗ gieo trồng linh thực?" Tống Dục có chút không kịp phản ứng, đường đường là một tu sĩ Trúc Cơ, khi tới hòn đảo xa xôi hoang vu này, điều đầu tiên đối phương nghĩ tới lại là đi tìm một mảnh đất để bồi dưỡng linh thực?
"Ý của sư thúc là..." Trong đầu lão không ngừng đoán già đoán non, nhưng vẫn không thể hiểu được suy nghĩ của Lục Huyền.
"Không có ý gì khác, ta chỉ muốn làm ruộng, ý nghĩa như trên mặt chữ mà thôi. Ta vốn không có sở thích nào khác, chỉ thích nhất là trồng vài ba cây hoa cỏ, vừa bồi dưỡng linh thực vừa nuôi dưỡng tâm cảnh." Lục Huyền nhẹ nhàng bình tĩnh đáp.
Nếu không tìm được một mảnh linh điền phù hợp, thì rất nhiều linh thực trong Sinh Sinh Đại của hắn sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn.
Dù sao Sinh Sinh Đại cũng chỉ là bảo vật tam phẩm, mặc dù nó có thể duy trì sinh cơ bên trong linh thực, làm chậm lại quá trình xói mòn sức sống, nhưng hiệu quả đối với linh thực tam phẩm đã không rõ ràng rồi, chứ chưa nói đến linh thực tứ phẩm, nếu để lâu, có thể gây tổn thương cho linh thực, ảnh hưởng đến phẩm chất, từ đó cũng ảnh hưởng đến quầng sáng phần thưởng sẽ xuất hiện sau khi linh thực thành thục.
Đây là điều mà Lục Huyền không thể nào thừa nhận nổi, vì vậy ngay khi tiến vào Không Minh Đảo, suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là tìm một mảnh linh điền thích hợp, sau đó di dời đống linh thực ở trong Sinh Sinh Đại ra.
"Ta sẽ đi tìm một mảnh linh điền phù hợp giúp sư thúc ngay." Tống Dục nhạy bén cảm nhận được sự gấp gáp trong lòng Lục Huyền, mới lập tức nói.
Nói xong, lão lập tức dẫn theo hai thị nữ nọ rời đi. Vốn dĩ hai nữ tử sở hữu những nét đặc sắc khác nhau này đã được bọn họ lựa chọn tỉ mỉ, ông ta đưa hai nàng ấy tới đây là để lấy lòng Lục Huyền, ai ngờ vị sư thúc trước mắt này lại không yêu mỹ nhân, chỉ yêu làm ruộng...
"Chẳng lẽ đây chính là lý do sư thúc tuổi còn trẻ như thế đã đột phá đến Trúc Cơ?" Trong đầu lão vừa nảy ra ý nghĩ vô cùng hoang đường này vừa vội vã dẫn Tống Vân rời đi.
Mặc dù yêu cầu của Lục Huyền có vẻ hơi vô lý, nhưng Tống Dục cũng nhanh chóng tìm được một nơi thích hợp rồi.
Ngày hôm sau, Tống Vân đến sớm và dẫn Lục Huyền đi tới mảnh linh điền vừa được Tống gia tìm thấy. Linh điền này nằm khá gần khu trung tâm của Không Minh Đảo, diện tích khoảng sáu - bảy mẫu, nhỏ hơn tòa sơn phong tại nội tông kia rất nhiều.
"Lục tiền bối, mảnh linh điền này vốn thuộc về một tán tu Luyện Khí cao cấp đến từ Không Minh Đảo chiếm giữ, sau khi biết được nhu cầu của ngài, Tống gia chúng ta đã mua lại nó với giá cao, tán tu kia cũng trực tiếp chuyển đi ngay trong đêm rồi." Thấy Lục Huyền đang đánh giá linh nhưỡng trong linh điền mới, Tống Vân nhanh chóng giải thích.
"Không có hành vi ép mua buộc bán chứ?" Lục Huyền ngắm nhìn xung quanh, rồi thuận miệng hỏi.
"Tuyệt đối không, tán tu kia khai khẩn mảnh linh điền này chỉ vì kiếm chút linh thạch, chúng ta cấp đủ số linh thạch, hắn suy nghĩ trong chốc lát đã lập tức đồng ý rồi." Tống gia biết Lục Huyền vốn xuất thân từ danh môn chính tông, ít nhất là trên bề nổi, sẽ không cho phép thực hiện những hành vi bẩn thỉu, vì vậy bọn họ thà tiêu nhiều linh thạch, còn hơn làm Lục Huyền mất hứng.
"Xung quanh mảnh linh điền này đã được bố trí Tụ Linh Trận, rất thích hợp để tiền bối bồi dưỡng linh thực. Ngoại trừ thứ này, chúng ta cũng nhớ kỹ yêu cầu của ngài, phía sau đình viện có một vách núi đá, bên dưới núi đá có một nhánh địa hỏa." Tống Vân giới thiệu cặn kẽ tình huống của linh điền.
Lục Huyền gật đầu, xem xét đến nhu cầu sinh trưởng của Địa Hỏa Tâm Liên, lúc hắn bảo Tống gia đi tìm kiếm linh điền, đã đặc biệt dặn dò bọn họ tìm kiếm một mảnh linh điền có địa hỏa bao quanh.
Bản thân Không Minh Đảo là một hòn đảo, thỉnh thoảng sẽ bùng phát dị hỏa, cho nên chuyện tìm địa hỏa cũng không tính là khó khăn.
"Các ngươi thật có tâm." Lục Huyền mỉm cười nói với Tống Vân.
Tuy linh khí linh điền ở nơi này kém động phủ bên trong Thiên Kiếm Tông quá xa, nhưng đã mạnh hơn linh khí bên trong linh điền ở Lâm Dương phường thị rất nhiều rồi. Có thể tìm được một mảnh linh điền như vậy ở hòn đảo heo hút nghèo nàn này, hắn đã cảm thấy vô cùng hài lòng rồi.
"Tiền bối vừa ý là tốt rồi."
Lục Huyền tùy tiện khen ngợi một câu, cũng khiến Tống Vân được sủng ái mà lo sợ, niềm vui không thể kiềm chế lập tức xuất hiện trên khuôn mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận