Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 157: Kiếm Môn Trấn!

Chương 157: Kiếm Môn Trấn!
Vạn Tượng Thuyền không đi thẳng một đường từ Lâm Dương phường thị đến Kiếm Môn trấn, mà trong quá trình này, nó còn dừng lại mấy lần để trao đổi tài nguyên giữa các phân lâu, cũng có tu sĩ xuống thuyền giữa chừng, và bổ sung tài liệu tiếp tế nhằm duy trì quá trình vận hành cho bản thân Vạn Tượng Thuyền.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ vẫn phi hành mà không gặp phải bất cứ nguy hiểm gì, chỉ có hai lần đụng phải yêu cầm công kích Vạn Tượng Thuyền, nhưng chúng nó còn chưa kịp phá vỡ vòng bảo hộ linh khí bên ngoài thuyền, đã bị tu sĩ Vạn Bảo Lâu trên thuyền giết chết.
"Trong nửa canh giờ tiếp theo, Vạn Tượng Thuyền sẽ đến Kiếm Môn trấn, mời các tu sĩ có điểm đến là Kiếm Môn trấn chuẩn bị sẵn sàng, đừng để quên pháp khí quý giá." Ngay khi tâm trí Lục Huyền đang bay bổng trên mây, một giọng nói ấm áp chợt vang lên bên tai hắn.
"Ta có tài đức gì lại để cho một tu sĩ Trúc Cơ đến báo hành trình cho ta biết chứ... Cảm giác hai trăm linh thạch này chi ra cũng không tệ lắm." Lục Huyền âm thầm cười nói, đôi mắt chăm chú nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Nửa canh giờ sau, Vạn Tượng Thuyền đã đáp xuống một khu quảng trường rộng rãi.
Lục Huyền nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất của quảng trường, lập tức cảm nhận được xúc cảm chân thực truyền đến từ hai chân. Trước mặt hắn là một thị trấn buôn bán sầm uất, bên ngoài thị trấn có một cây kiếm đá vô cùng rộng lớn với chiều cao đạt tới cả trăm trượng, trên cây kiếm đá này có những dấu vết lớn nhỏ với độ nông sâu không đồng đều.
Tu sĩ đi qua đều không tự chủ được, sẽ lập tức bị cây kiếm đá này hấp dẫn, thậm chí còn có không ít kiếm tu dứt khoát dừng lại phía dưới cây kiếm đá vĩ đại này, dùng ngón tay làm kiếm không ngừng khoa tay múa chân, trầm tư suy nghĩ.
Lục Huyền đi tới trung tâm thị trấn, chợt phát hiện cả về tu vi, khí độ lẫn tuổi tác của nhóm tu sĩ trong trấn đều vượt trội hơn mọi mặt so với nhóm tu sĩ trong Lâm Dương phường thị.
Hắn đi loanh quanh một vòng, hỏi thăm mới biết được vẫn còn một thời gian nữa mới đến thời điểm Thiên Kiếm Tông thu đồ. Vì vậy, hắn dứt khoát đi tìm một gian khách điếm, đặt phòng với giá hai viên linh thạch mỗi ngày.
Trong quá trình chờ đợi, hắn cũng bớt thời giờ đi quan sát rất nhiều linh thực linh thú bên trong Sinh Sinh Đại, còn để cho Đạp Vân Linh Miêu ra ngoài vận động. Sức sống của linh thực linh thú vẫn được duy trì không tệ lắm, Lục Huyền cũng yên lòng hơn.
"Thật là tà môn, cả cái chợ lớn như thế mà không tìm được một loại linh chủng vô danh nào." Lục Huyền vừa trở lại trong phòng vừa mở miệng mắng chửi xối xả.
Đã gần hai mươi ngày trôi qua từ sau khi hắn tới Kiếm Môn trấ, trong khoảng thời gian này, ngoại trừ tu luyện đọc sách, những lúc rảnh rỗi thỉnh thoảng hắn cũng đi lượn một vòng trên khu chợ thị trấn.
Kiếm Môn trấn ở gần Thiên Kiếm Tông nên nội tình khá sâu dày. Tại nơi đây, Lục Huyền đã được chứng kiến không ít linh chủng trong chợ, chủ yếu là nhất phẩm nhị phẩm, thậm chí thi thoảng còn bắt gặp linh chủng tam phẩm được bày bán công khai trong gian hàng.
Trong khi chuyện này gần như không thể xảy ra ở Lâm Dương phường thị, bởi vì linh chủng tam phẩm sẽ chỉ xuất hiện bên trong những cửa hàng nổi danh như Vạn Bảo Lâu thôi, hơn nữa giá cả của chúng sẽ cực kỳ đắt đỏ khiến người ta phải e dè mà nhượng bộ lui binh.
Vấn đề là nội tình của nơi này quá sâu, khiến cho mỗi lần Lục Huyền phát hiện ra một loại linh chủng mà mình không biết, hắn sẽ lập tức mở miệng hỏi chủ sạp, có ý đồ muốn tìm được một viên linh chủng vô danh giống như lúc trước từng kiếm được Kiếm Thảo và Ám Tủy Chi.
Kết quả là chủ sạp nào cũng có thể giới thiệu rất cặn kẽ về các loại thông tin chi tiết như chủng loại, phẩm cấp của linh chủng, khiến cho ý tưởng nhặt của hời trong lòng hắn trực tiếp chết đi từ trong trứng nước.
Lục Huyền tạm thời không tính mua những loại linh chủng bình thường, xét cho cùng, ở thời điểm hiện tại, hắn còn chưa dám chắc chắn về chuyện gia nhập vào Thiên Kiếm Tông, càng không có tin tức về linh điền. Ngoài ra Lục Huyền còn âm thầm suy đoán, sau khi hắn chính thức bái nhập tông môn, có thể dùng giá ưu đãi nhận được những loại linh chủng tốt hơn thế này, vì vậy hắn cũng không nóng lòng.
"Lục đại ca, ngươi vừa đi chợ về đấy à?"
Lục Huyền vừa vào phòng không bao lâu, một thiếu niên trạc tuổi hắn đã bước đến. Thiếu niên này có tướng mạo thanh tú, đôi mắt dài nhỏ, khi cười sẽ híp lại thành hai
Sau khi đến Kiếm Môn trấn, Lục Huyền đã để lộ tu vi Luyện Khí tầng tám của mình rồi. Một phần vì hắn lo lắng đến lúc kiểm tra đo lường tu vi sẽ không thể che giấu trước mặt tu sĩ Thiên Kiếm Tông được. Hai là muốn gia tăng một chút lợi thế cho mình.
Thiếu niên kia tên là Bách Lý Kiếm Thanh, trong lúc trò chuyện, Lục Huyền đã biết gia gia của gã từng tu hành trong Thiên Kiếm Tông, chẳng qua vẫn chưa thành công tấn thăng làm đệ tử nội môn mà thôi.
Dưới ảnh hưởng của gia gia, gã vô cùng sùng bái và khát khao Thiên Kiếm Tông, vì vậy mới tìm mọi cách chạy qua đây, muốn tiếp tục con đường hãy còn dang dở của gia gia mình.
"Mấy ngày nữa, Thiên Kiếm Tông sẽ bắt đầu tuyển chọn đệ tử ngoại môn, dựa vào tu vi của hai ta, khẳng định là có thể vượt qua khảo nghiệm, trở thành đệ tử ngoại môn rồi." Bách Lý Kiếm Thanh ngồi trên ghế, hai chân đung đưa, khẽ rung đùi đắc ý nói.
"Ta mong đợi ngày này đã lâu, nghe nói trong Thiên Kiếm Tông có một loại linh thực tên là Kiếm Thảo, là Kiếm Khí trời sinh, cũng là tồn tại cực kỳ trân quý với kiếm tu. Trong tay gia gia ta có một thanh, người luôn coi nó giống như bảo bối vậy, khi ta còn bé từng được chơi đùa với nó mấy lần, nhưng sau khi lớn lên lại không được nhìn thấy nữa. Nếu bước vào tông môn, có được một Kiếm Thảo, đúng là đời này không còn gì để hối tiếc nữa rồi."
Bách Lý Kiếm Thanh là một kiếm tu, tinh thông kiếm đạo nên cực kỳ khao khát với loại Kiếm Thảo thần bí bên trong Thiên Kiếm Tông.
Lục Huyền thấy dáng vẻ như vậy của gã, lại không nhịn được nổi lên tính tình thiếu niên, hắn cười cười, ngoắc ngón tay với Bách Lý Kiếm Thanh: "Qua đây ta cho ngươi xem đại bảo bối của ta."
Dứt lời, hắn lập tức lấy một cây Kiếm Thảo nhị phẩm phẩm chất tốt vừa đen vừa cứng từ trong túi trữ vật bên hông ra, lại cầm trong tay múa một đường kiếm hoa.
"Oa! Kiếm Thảo! Chất lượng tốt quá!" Bách Lý Kiếm Thanh nhanh chóng sấn tới, chộp lấy cây Kiếm Thảo màu đen đậm kia.
"Quả nhiên là Kiếm Khí trời sinh, kiếm ý hình thành tự nhiên không có bất kỳ sơ hở nào." Bách Lý Kiếm Thanh nhẹ nhàng lau sạch thân Kiếm Thảo, hệt như một kẻ si tình đã đã đói khát mấy chục năm, bỗng nhiên lại gặp được tình nhân trong mộng vậy, trong mắt tràn ngập vẻ say mê.
"Lục đại ca, Huyền ca, ngươi lấy giá cao nhường cho ta chuôi Kiếm Thảo này nhé? Hoặc là ngươi muốn loại bảo vật gì? Tuy Bách Lý gia ở Kiếm Môn trấn không được coi là gì, nhưng ở dưới địa phương vẫn có chút tiếng tăm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận