Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 391: Rắc Rối Tìm Đến Tận Cửa!

Chương 391: Rắc Rối Tìm Đến Tận Cửa!
Còn đối với Lục Huyền, gã đã sớm đi hỏi thăm mọi người về hắn rồi.
Người này cũng có chút tiếng tăm trong nội tông, ngày thường rất ít khi giao tiếp với người khác, chỉ chuyên tâm gieo trồng linh thực, dường như hắn còn giải quyết vài vấn đề khó khăn có liên quan đến linh thực linh thú thay vài vị sư huynh trong tông.
Thế nhưng … người này vừa mới tấn chức đệ tử nội môn trong vòng mấy năm ngắn ngủi, tu vi còn thấp, trước khi vào Thiên Kiếm Tông, lại chỉ là một tiểu tán tu thiên phú bình thường, không có bất kỳ bối cảnh cường đại nào.
Sau khi biết được điều này, trong lòng gã cũng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Dù ngươi có thiên phú xuất sắc trên linh thực nhất đạo thì đã sao? Không có đầy đủ sức mạnh chống đỡ, thì đến cuối cùng, ngươi cũng chỉ có thể làm bàn đạp chân cho người khác mà thôi." Tu sĩ thanh niên nghĩ thầm.
Gã định đi tìm Lục Huyền, rồi trực tiếp lấy thế đè ngươi, xem có thể đoạt lại hạt linh chủng Kiếm Thiên Kiêu kia hay không.
"Không biết nên xưng hô với vị sư huynh này thế nào?" Đột nhiên một giọng nói trong trẻo truyền đến, một thanh niên tuấn tú vừa đi ra từ bên trong phù trận, trên môi nở nụ cười nhìn gã.
"Tại hạ Liêu Vu Phương, ngưỡng mộ đại danh sư đệ đã lâu nên hôm nay đặc biệt tới cửa thăm hỏi." Tu sĩ tuấn tú nghe vậy, ý cười trên mặt càng sâu.
"Sư huynh tới đúng lúc lắm, hôm nay ta đang mở tiệc chiêu đãi hai vị sư huynh linh thú, sư huynh có thể tới đây, cùng chúng ta thưởng thức linh quả do chính tay ta gieo trồng." Tu sĩ tuấn tú kia chính là Lục Huyền, hắn vừa cười vừa nói với đối phương.
"Mở tiệc linh quả để tiếp đãi linh thú? Thân làm một đệ tử nội môn của Thiên Kiếm Tông, ngươi cần chiêu đãi con chó con mèo gì chứ?" Liêu Vu Phương nghe xong, đáy mắt chợt hiện lên một tia khinh thường, đánh giá về Lục Huyền trong lòng gã lại một lần nữa thấp đi ba phần.
"Mời Lục sư đệ dẫn đường." Tuy trong lòng gã vô cùng khinh thường đối phương, nhưng biểu cảm bên ngoài vẫn được kiểm soát rất tốt, gã lập tức đi theo Lục Huyền tiến vào bên trong Lưu Quang Phù Trận, linh lực từ lòng bàn chân tuôn ra, nhanh như bay lao tới lưng chừng núi.
Sau hơn chục nhịp thở, hai người bước vào một gian đình viện thanh nhã.
"Liêu sư huynh, chúng ta tới rồi, hàn xá đơn sơ, chỉ chiêu đãi mấy món linh quả đơn giản nên mong sư huynh thông cảm." Lục Huyền dẫn Liêu Vu Phương bước vào trong sân.
"Ừm." Liêu Vu Phương nhẹ giọng đáp, ánh mắt đảo qua không gian trong sân nhỏ. Bỗng nhiên đồng tử trong mắt gã thoáng co rút lại.
Bởi vì trong sân nhỏ, có một con Loan Điểu với bộ linh vũ thuần một màu trắng như tuyết đang tao nhã thưởng thức từng miếng linh quả được cắt bổ gọn gàng, vừa thấy gã đi vào, nó lập tức dùng đôi con ngươi màu đen như bảo thạch khẽ lướt qua, sau đó lực chú ý lại nhanh chóng quay về với mấy miếng linh quả trước mặt.
Liêu Vu Phương không nhịn được khẽ nuốt nước bọt. Gã đang định nói chuyện với Lục Huyền, lại trông thấy một con tiểu Viên Hầu xinh xắn với thân hình lóng lánh như ngọc lưu ly đi ra từ phía sau Loan Điểu, con ngươi màu đỏ nhạt của nó khẽ liếc gã một cái rồi lập tức bẽn lẽn cúi đầu xuống.
"... Làm phiền rồi." Tại khoảnh khắc đó, trong lòng Liêu Vu Phương đã có xúc động muốn lập tức chạy khỏi nơi này ngay.
"Liêu sư huynh, mời ngồi." Lục Huyền ở bên cạnh vươn tay ra, cười tủm tỉm hô.
Lại nói, sau khi hắn trở về từ chỗ Bách Lý Kiếm Thanh, đã nhận được Truyền Tấn phù của Thẩm Diệp ở bên ngoài phù trận, bên trong phù lục Thẩm Diệp có đề cập đến chuyện vị cao tầng nào đó bên trong Kiếm đường không vừa lòng với chuyện hắn nhận được hạt linh chủng tứ phẩm Kiếm Thiên Kiêu kia, nhưng ván đã đóng thuyền, đối phương bảo hắn cứ yên tâm đi, đồng thời cũng dặn hắn trong khoảng thời gian gần đây nhớ phải cẩn thận chú ý nhiều hơn một chút.
Biết được tất cả những điều này, Lục Huyền lập tức sốt sắng, lấy danh nghĩa linh quả linh tương, mời hai chỗ dựa còn nhỏ là Huyền Thiên Bạch Loan và Bạch Ngọc Kình Thiên Viên đến đây, chống đỡ hiện trường.
Không ngờ nhanh như thế đã có tu sĩ tìm tới tận cửa rồi.
Lục Huyền mỉm cười nhìn vẻ mặt đột nhiên trở nên căng thẳng của Liêu Vu Phương, sau đó đi vào trong nhà lấy linh quả và linh tương ra, đặt trước mặt gã.
"Đa tạ Lục sư đệ." Giọng điệu của Liêu Vu Phương đã trở nên nhẹ nhàng chậm rãi hơn.
"Mấy con ở trong sân này đều là bằng hữu linh thú mà sư đệ nói tới sao?" Gã thử dò xét Lục Huyền.
Phải biết rằng, gã ở trong tông môn từ thuở nhỏ, thời gian tấn thăng làm đệ tử nội môn cũng xấp xỉ hai mươi năm nên vô cùng hiểu rõ tông môn, và đương nhiên trong tầm hiểu biết ấy cũng bao gồm cả hai con linh thú này.
Hai con linh thú này đều là hậu duệ của linh thú thủ hộ tông môn, có thiên phú huyết mạch độc nhất vô nhị. Ở trong mắt một số vị Kết Đan chân nhân thì chúng cũng tương đương với cục cưng quý giá, vô cùng được cưng chiều thương yêu, thậm chí bọn họ còn bố trí tu sĩ Trúc Cơ chuyên môn tới nuôi nấng và chăm sóc chúng.
Mặc dù hai con này chỉ là linh thú tam phẩm, nhưng chiến lực thực tế lại không hề thua kém Liêu Vu Phương. Càng không cần phải nói đến phía sau hai linh thú này còn có bốn con linh thú hộ tông cấp bậc ngũ phẩm, lục phẩm. Mà thúc thúc Trúc Cơ viên mãn của gã lại rơi vào tình huống đại nạn sắp buông xuống, càng trở nên không đáng chú ý chút nào ở trước mặt cha mẹ của hai con linh thú kia.
Vì vậy, gã vô cùng nóng lòng muốn biết hai con hậu duệ linh thú hộ tông này có liên quan gì với Lục Huyền.
"Huyền Thiên Bạch Loan và Bạch Ngọc Kình Thiên Viên đều là bạn của ta, chúng thường đến đây chơi với ta và xin chút linh quả. Về phần những con thú khác, chúng là linh thú được ta nuôi dưỡng ở trong động phủ." Lục Huyền trả lời.
"Thì ra là thế."
Nghe được Loan Điểu và Viên Hầu chỉ tới đây ăn linh quả của Lục Huyền, Liêu Vu Phương lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều, gã cầm một miếng linh quả như hỏa diễm bùng cháy lên và cho vào trong miệng.
"Khụ khụ." Nhưng còn chưa nuốt trôi, ánh mắt đã trở nên đờ đẫn, lập tức sặc luôn miếng linh quả trong miệng. Bởi vì ngay trong tầm mắt của gã, Lục Huyền vừa đi đến trước mặt Huyền Thiên Bạch Loan, dùng động tác êm ái vỗ về chơi đùa với bộ linh vũ trắng tinh trên người nó.
"Hóa ra hậu duệ của linh thú ngũ phẩm, lục phẩm cũng có thể tùy tiện sờ vào người như vậy sao?" Ôm theo suy nghĩ không thể tin nổi như vậy, Liêu Vu Phương chật vật nuốt miếng Liệt Diễm Quả vào trong cổ họng.
Một luồng hơi thở nóng bỏng lập tức bùng nổ trong miệng gã, nhưng ngay sau đó, linh lực ấm áp với hương thơm trong veo nhanh chóng chảy qua tứ chi bách hài.
Giờ phút này toàn thân gã tràn đầy ấm áp, chỉ có mỗi trái tim là lạnh lẽo không thể sưởi ấm được.
Gã máy móc thưởng thức mấy miếng linh quả trước mắt, vừa quay đầu lại đã thấy Lục Huyền đang nghịch với vài sợi lông trắng trong suốt như pha lê trên đầu Bạch Ngọc Kình Thiên Viên. Thậm chí trong ánh mắt màu đỏ nhạt của con Viên Hầu xinh xắn tinh xảo kia còn lóe lên một tia thân thiết, nó vừa nhai linh quả vừa chủ động nhích lại gần lòng bàn tay Lục Huyền.
Tròng mắt của Liêu Vu Phương như muốn rớt ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận